Tình Yêu Trong Thù Hận

Chương 30: Trở Lại Tập Đoàn




Đường Vy ngây người, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, cô từ từ rút tay lại, im lặng không nói gì.

Cố Tranh buồn bã nhìn cô, trên gương mặt lộ ra chút thất vọng. Nhưng anh có thể làm gì? Đây là bản thân anh tự mình chuốc lấy.

Cổ Tranh gượng cười, nói tiếp.

- Vy Vy! Em không cần trả lời anh vội. Em cứ suy nghĩ.

Đường Vy gật đầu đáp lại. Bây giờ cũng chỉ còn cách đó thôi.

Cổ Tranh mỉm cười, trong ánh mắt hiện lên tia hy vọng. Chỉ cần cô còn ở bên cạnh anh, anh vẫn còn cơ hội.

Một lát sau, Cổ Tranh thay một bộ đồ mới, râu trên cằm cũng được cạo sạch, khôi phục vẻ đẹp trai ban đầu.

Đường Vy hướng ánh mắt về phía anh, cất tiếng.

- Anh lại đây ăn gì đó đi.

- Được.

Cổ Tranh mỉm cười, bước nhanh về phía cô. Anh nhìn những món ăn thơm ngon trên bàn, cất tiếng khen ngợi.

- Thơm quá, đồ ăn Vy Vy nấu, bao giờ cũng là ngon nhất.

Đường Vy khựng lại. Ngon nhất sao? Nhưng trước đây anh đã tự tay hất đổ đi những món cô nấu. Cũng biết lúc đó anh vì trả thù nên mới cố ý làm như vậy, nhưng bây giờ nghe những lời khen ngợi này, làm cô nhớ đến khoảng khắc trước đây trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác buồn bã.

Đường Vy cười nhẹ, cô cầm đĩa thức ăn cuối cùng đặt lên bàn, nói.

- Anh ăn đi.

- Em không ăn cùng anh sao?

- Em không đói.

- Vy Vy! Em ngồi ở đây cùng anh được không? Anh muốn ở cạnh em nhiều hơn.

Đường Vy gật đầu, ngồi xuống, im lặng ngồi đối diện anh. Cô rơi vào trầm tư, không biết đang suy nghĩ chuyện gì?

Cô lang thang trong dòng suy nghĩ một lúc lâu rồi cất tiếng hỏi.

- Bà của em, bây giờ đang ở đâu?

Cố Tranh khựng lại, ngước lên nhìn cô, đáp.



- Vy Vy! Bà của em vẫn an toàn, em yên tâm.

- Em muốn gặp bà.

Cổ Tranh rơi vào trầm tư một lúc lâu rồi gật đầu đồng ý.

- Anh đi cùng với em.

- Được.

Chiều hôm đó, như đã nói, Cổ Tranh cùng cô đi đến một bệnh viện dưỡng lão. Hoá ra, anh giấu bà cô ở đây, thảo nào Hoắc Hành lại không tìm thấy, không phải là không có khả năng mà là Hoắc Hành không ngờ đến.

Hai người đi đến một phòng bệnh, bên trong đầy đủ trang thiết bị chữa bị, thêm một số bác sĩ chuyên nghiệp khác. Căn phòng này giống như một bệnh viện thu nhỏ vậy.

Cô bước đến bên giường bà, nắm lấy tay bà, nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô đang khóc gì vui mừng, vui mừng vì bà không sao, vui mừng vì gặp được bà.

Cổ Tranh đi đến bên cạnh Đường Vy, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nói.

- Bà ở đây rất an toàn, bác sĩ cũng đang tìm cách cứu chữa, em yên tâm.

- Ừm.

...

2 tiếng sau, hai người ra khỏi phòng bệnh, lên xe trở về nhà.

Cố Tranh nhìn cô, mỉm cười cất tiếng.

- Vy Vy! Chúng ta sẽ thường xuyên tới thăm bà.

- Vâng.

- Vy Vy! Em trở lại tập đoàn đi.

Cô bất ngờ nhìn Cố Tranh, không ngờ anh lại muốn cô quay lại với công việc.

Cổ Tranh nắm lấy tay cô, nói tiếp.

- Tập đoàn là của hai chúng ta cùng gây dựng, nó một nửa cũng là của em. Em đến đó cũng là chuyện bình thường.

Đường Vy mỉm cười, liên tục gật đầu. Cô là một người có năng lực, cô cũng rất thích bản thân tự lập tài chính, nếu không phải trước đây vì Cố Tranh, cô cũng sẽ rời khỏi tập đoàn.



Sáng hôm sau, cô thay một bộ đồ công sở áo sơ mi trắng, quần đen ống rộng, khoác thêm chiếc áo khoác đen dài, toát lên vẻ tự tin khí chất.

Đường Vy cùng Cố Tranh bước vào tập đoàn, mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai người, những lời bàn tán lại bắt đầu vang lên.

- Cách ăn mặc của Phu nhân khác ngày thường quá, giống với trước đây khi còn làm trong tập đoàn.

- Lẽ nào Phu nhân muốn quay trở lại tập đoàn.

Cạch!

Cánh cửa phòng làm việc của Cố Tranh được mở ra, Đường Vy bước vào trong một cách tự nhiên.

Trương Diệu Vân cười tươi quay người lại, câu nói trong miệng lập tức nghẹn lại khi nhìn thấy cô, đôi mắt cô ta mở to, đầy vẻ bất ngờ cất tiếng.

- Đường Vy! Sao cô lại đến đây?

- Sao tôi không được đến? Đây là tập đoàn của chồng tôi và tôi mà.

Trương Diệu Vân mỉa mai nhìn cô, chế giễu nói.

- Của cô sao? Đường Vy! Cô đang ảo tưởng sao? Bây giờ lập tức cút khỏi đây.

Trương Diệu Vân vừa nói vừa cố gắng đẩy Đường Vy ra khỏi phòng làm việc.

Vừa đẩy cô được hai bước thì cánh tay Trương Diệu Vân bị nắm chặt lại, cô ta bị một lực mạnh hất mạnh sang một bên, ngã xuống đất.

Cố Tranh bước đến gần cô, ôm lấy vai cô, lạnh lùng nhìn Trương Diệu Vân, nói.

- Cô lấy tư cách gì đuổi cô ấy? Nơi này là của cô ấy, cô ấy muốn đến thì đến.

Trương Diệu Vân ngước nhìn Cố Tranh, ánh mắt không thể tin nổi.

- Cổ Tranh! Anh...

- Trương Diệu Vân! Cô chính thức bị sa thải, bây giờ, lập tức cút khỏi đây cho tôi.

- Cố Tranh!

- Cút.

Cổ Tranh gầm lên đầy giận dữ.

Trương Diệu Vân đứng dậy, ánh mắt căm thù nhìn cô rồi quay người rời đi. Cô ta đổ tất cả mọi tội lỗi lên đầu cô, dù cô không có làm gì.