Tác giả: Trì Tổng Tra
Edit: Cánh Cụt
Thụ không thể ngờ được rằng mối tình đầu không rời đi.
Mà chỉ âm thầm và lặng lẽ chờ anh một lúc lâu, cho đến khi anh khóc xong rồi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn, thụ cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa cảm động, vừa chua xót lại vừa được an ủi, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Anh chỉ có thể im lặng đi theo sau mối tình đầu, cho tới khi đi đến bên cạnh xe của đối phương thì mới lấy lại tinh thần.
Tối hôm qua hai người mới tan cuộc trong sự xấu hổ.
Hôm nay bất luận có như thế nào, anh cũng không nên tiếp tục làm phiền người ta.
Thụ chần chừ, định mở miệng tìm lí do để lấy lại thuốc, tự mình trở về.
Mối tình đầu đã mở cửa: “Lên xe.”
Thụ ngẩn người, chủ yếu là do giọng điệu của mối tình đầu quá cứng rắn, anh không làm theo thì đúng thật là không biết điều.
Anh biết hiện giờ mối tình đầu còn để ý tới anh hoàn toàn là vì tấm lòng thiện lương của hắn.
Vốn dĩ mối tình đầu là người thiện lương nhất.
Kể cả anh có là người yêu cũ đã làm tổn thương đến mối tình đầu, nhưng mối tình đầu không thể mặc kệ người muốn “tìm đến cái chết”, khóc lóc vì cảm xúc không ổn định là anh ở một mình.
Sau khi lên xe, mối tình đầu đi tới địa chỉ ngày hôm qua.
Bên trong xe dường như không có mùi hương gì, nhưng điều đó khiến mùi lẩu cay trên người thụ càng thêm nồng.
Anh thấp thỏm bất an mở cửa sổ, mối tình đầu liếc anh một cái: “Nếu nóng thì có thể mở điều hoà.”
Thụ lắc đầu: “Không nóng.”
Mối tình đầu: “Gió rất lớn, đóng cửa sổ lại đi.”
Thụ đành phải đóng cửa sổ lại.
Anh rụt rè mà rũ mắt, nắm lấy vải dệt chỗ đầu gối mình, bởi vì quẫn bách mà trên trán ra mồ hôi.
Mối tình đầu mở điều hòa: “Tay cậu không đau à?”
Thụ hơi buông lỏng bàn tay đang nắm lấy đầu gối.
Nghĩ nghĩ, anh vẫn nói: “Mùi trên người tôi rất nồng, mở cửa sổ sẽ đỡ hơn, nếu không sau khi tôi ngồi xong anh sẽ phải rửa xe.”
Vẻ mặt của mối tình đầu hơi cứng lại, không nói gì một lúc lâu.
Cho đến khi đi tới chỗ đèn xanh đèn đỏ tiếp theo, hắn mới chậm rãi quay đầu: “Lương Thiên, mỗi một người tự nỗ lực bằng chính bản thân mình trong cuộc sống, đều đáng được tôn trọng.”
“Nếu có người ghét mùi hương trên người cậu, thì đó không phải là vấn đề của cậu, mà là vấn đề của người kia.”
Sau khi nói xong, mối tình đầu lại lần nữa nhìn về phía trước.
Thụ cho rằng nước mắt của mình đã hết từ lúc trên sân thượng, nhưng giờ này khắc này, vì không thể khống chế được nỗi buồn trong lòng mà rơi xuống một lần nữa.
Sau đó thì mối tình đầu không nói với anh bất cứ điều gì, giống như không nhìn thấy dáng vẻ anh khóc nức nở.
Chỉ yên lặng mở nắp đựng khăn giấy để thụ có thể lấy dùng.
Sau khi thụ khóc xong, cả khuôn mặt hầu như không thể ra ngoài gặp ai nữa.
Mối tình đầu dừng xe ở dưới tiểu khu mới nói: “Có phải cậu gặp chuyện gì khó khăn không?”
Không biết có phải vì khóc nhiều hay không mà anh cứ ngơ ngẩn.
Hay là bởi vì mối tình đầu đã đánh vỡ hoàn toàn phòng tuyến tâm lý của anh.
Hoặc là vì, người trước mặt là Chử Thiện.
“Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn.”
Thụ cúi đầu: “Chỉ là vì sau khi bị thương thì không thể mở cửa hàng thôi.”
Anh dùng mu bàn tay đè đè hốc mắt: “Không thể mở cửa hàng, thì sẽ thiếu tiền ngân hàng.”
“Tôi không muốn lại nợ tiền.”
“Đời này…… tôi không muốn phải trả nợ nữa.”