Tình Yêu Thầm Kín Của Cá Voi Nhỏ

Chương 4




Tôi cố gắng kìm nước mắt, nhưng mắt vẫn càng ngày càng đỏ, nước mắt cứ chảy dài, “Tớ rất thích một người, nhưng có lẽ tớ không còn thích được người ấy nữa.”

Có lẽ đã đến lúc tình yêu thầm kín của tôi sẽ phải kết thúc.

12.

Thất tình khiến tôi buồn suốt một thời gian dài.

Không lâu sau, ngày hội quan trọng nhất trong kỳ nghỉ đông, hội xuân cũng sắp đến.

Tôi dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, cố gắng không nghĩ đến Trần Cảnh Dữ nữa. Anh rủ tôi đi chơi, nhưng tôi đều kiếm cớ từ chối.

Cho đến hôm nay, khi đang dọn dẹp phòng mình, tôi sững sờ khi nhìn thấy quả cầu pha lê.

Đó là vào Tết Trung thu năm nay, tôi và Trần Cảnh Dữ đi chơi thì tình cờ gặp một cuộc thi ăn que cay. Trần Cảnh Dữ thấy tôi nhìn chằm chằm vào quả cầu pha lê mấy lần, lập tức đăng ký tham gia.

Trần Cảnh Dữ đã thật sự dốc hết sức để lấy cho tôi quả cầu pha lê, hoàn toàn trút bỏ hình tượng “nam thần”, vì chỉ được ăn trong thời gian giới hạn, anh ấy nóng đến mức mặt đỏ bừng, môi dính đầy dầu cay.

Khi đó anh còn bị một sinh viên chụp ảnh và đăng lên diễn đàn trường, khiến mọi người bất ngờ, nhiều nữ sinh còn tuyên bố “thoát fan”.

Phần thưởng cao nhất trong cuộc thi này là một chiếc PSP (máy chơi điện tử), mọi người trên diễn đàn còn than thở trò chơi điện tử này mới là chân ái với Trần Cảnh Dữ.

Nhưng chỉ có tôi biết, mặc dù Trần Cảnh Dữ giành được vị trí thứ nhất, nhưng anh ấy đã đổi phần thưởng với vị trí thứ năm, đổi PSP để lấy quả cầu pha lê mà tôi yêu thích.

Vốn dĩ tôi muốn ngăn cản Trần Cảnh Dữ, nhưng anh ấy nói, đối với anh, giá trị của một món đồ không phụ thuộc vào nó bao nhiêu tiền, mà phụ thuộc vào việc có thích hay không.

Quả cầu pha lê này đã được tôi giữ rất cẩn thận trên đường từ trường về, vì tôi sợ để trong thùng xe sẽ bị nát.

Nhưng không lâu sau, quả cầu pha lê mà tôi cẩn thận giữ gìn vẫn bị vỡ.

Quả cầu pha lê mà Trần Cảnh Dữ cho tôi bị em trai tôi đặt trên mặt đất làm mục tiêu, ngoài quả cầu pha lê, ở nhà còn có những chiếc gối ôm, đ ĩa giả sứ Thanh Hoa… Nó nằm trên mặt đất, chơi với quả cầu như những viên bi.

Vừa bước vào cửa đã thấy quả cầu pha lê của mình nổi bật trên sàn, tôi vô thức lớn tiếng, “Trình Trạc! Em đang làm gì vậy!”

Trình Trạc nhìn lại tôi mà không hề sợ hãi chút nào, đồng tử tôi giãn ra, không thể kiểm soát. Quả cầu pha lê mà Trần Cảnh Dữ đưa cho tôi đã vỡ tan trên sàn nhà.

Lúc mẹ tôi quay về, tôi đang giơ tay tát vào mặt Trình Trạc.

Trình Trạc thấy mẹ tôi, nó càng khóc nhiều hơn, rõ ràng là nó đã cắn tôi hai lần, tôi chỉ đang định chống trả.

“Con đi ên à? Nó là em của con đấy? Nếu con làm hỏng nó thì nhà chúng ta sống thế nào?”

Mẹ tôi luôn thiên vị Trình Trạc bất kể lý do gì.

“Nó làm vỡ quả cầu pha lê của con… Nó còn nghịch mấy thứ này trong nhà.”

Mẹ tôi đẩy tôi ra, ôm Trình Trạc dỗ dành nó và mắng tôi.

“Làm sao mà một đứa trẻ có thể không nghịch ngợm chứ?”

“Quả cầu pha lê của con đáng giá bao nhiêu? Con có thể mua một quả khác, nhà này đâu có đưa thiếu tiền cho con chứ?”

Tôi chợt cảm thấy lồ ng ngực mình như bị một bàn tay bóp chặt, rất khó thở.

13.

Tôi thu dọn hành lý, muốn về nhà bà ngoại ở thị trấn.

Bọn họ đang ăn tối, bố tôi muốn đến giữ tôi lại, nhưng mẹ lại mắng tôi, “Cứ để nó đi, xem nó đi được bao xa, đại học chẳng học được cái gì, chỉ có tính khí ngày càng tệ hơn.”

Tôi ngẩng cao đầu bước đi mà không ngoảnh lại, họ trông giống như một gia đình, chỉ có tôi là lạc lõng.

Khi tôi đến ga, người soát vé nói với tôi vì mùa đông đã đến, cũng không có nhiều hành khách đến Thị trấn Đông Miên, nên thời gian đưa đón xe đã đẩy sớm hơn.

Tôi đã lỡ chuyến tàu cuối cùng, nên hôm nay tôi không thể quay lại Thị trấn Đông Miên được.

Tôi ngồi trên ghế chờ ở nhà ga trong tuyệt vọng, như thể cả thế giới đang chống lại mình, dường như tôi chưa từng nếm trải cảm giác “may mắn”.

Nhìn nhà ga dần thay đổi từ tấp nập chỉ còn vài người, cảm giác cô đơn như thủy triều ùa dâng về phía tôi.

Tôi nhớ lại nhiều thứ. Khi còn học sơ trung, điều kiện ở nhà không tốt lắm, tôi sống với bà ngoại ở Thị trấn Đông Miên, còn Trình Trạc thì sống với bố mẹ tôi ở thành phố.

Mẹ tôi nói do điều kiện tài chính nên không thể cho cả hai con lên thành phố cùng học, nên tôi phải vâng lời.

Nhưng mà, tại sao tôi phải vâng lời?

Rõ ràng tôi mới là người đến ngôi nhà này trước.

Chỉ là, tôi chưa bao giờ có cơ hội hỏi những lời này.

Tôi vẫn còn nhớ có một kỳ nghỉ hè, mẹ tôi dẫn Trình Trạc về nhà bà ngoại chơi.

Trình Trạc thích một món đồ chơi, lúc đó mẹ tôi vừa mới trả xong khoản thế chấp, trong tay không có nhiều tiền.

Nhưng Trình Trạc lại rất thích món đồ chơi đó, nếu không mua nó sẽ khóc.

Mẹ tôi gọi thợ cắt tóc đến, cắt đi mái tóc dài mà tôi đã nuôi được mấy năm, để đổi lấy tiền.

Bà ấy dùng tiền mua đồ chơi cho tôi và Trình Trạc.

Tôi cũng khóc, nhưng bà ấy lại mắng tôi.

“Con vốn dĩ đã không cao, tóc dài khiến con thấp hơn, trông không đẹp. Hơn nữa không phải là đồ chơi dành cho con sao? Mấy ngày nữa tóc sẽ dài ra, sao lại phải khóc?”

Tôi ôm con búp bê và im lặng suy nghĩ, tôi không muốn món đồ chơi đó, tôi chỉ muốn mái tóc của mình.

Tôi kéo vali đi, định tìm một khách sạch để ở tạm.

Vừa đi đến gần một dãy phố thương mại, tôi nghe thấy có người gọi mình.

“Cá Voi Nhỏ.”

Tôi quay lại thì nhìn thấy Trần Cảnh Dữ… và Vu Tâm.

Tôi hoảng sợ muốn bỏ chạy, bộ dạng của tôi lúc này trông rất xấu hổ.

Điều quan trọng nhất là Vu Tâm cũng ở đó.

Trần Cảnh Dữ bước mấy bước lớn đến, tóm lấy tôi.

“Sao em lại chạy?”

Anh cúi đầu nhìn tôi, giọng điệu đột nhiên nhẹ nhàng hơn, lông mày trở nên sắc bén, “Sao vậy? Ai bắt nạt em?”

“Đừng sợ, anh đến rồi.”

Trần Cảnh Dữ cầm lấy vali từ tay tôi, tay còn lại kéo tôi vào lòng mà không nói thêm lời nào.

Tôi vẫn còn chút tỉnh táo cuối cùng nên đưa tay chống cự trước ngực anh.

Trần Cảnh Dữ nhìn tôi, rồi lại nhìn Vu Tâm, rồi nói với cô ấy: “Em về nhà trước đi, hôm nay anh không về với em được.”

Ngạc nhiên là Vu Tâm chỉ nhìn tôi đầy tò mò, ngoài ra không có cảm xúc nào khác.

Vu Tâm dường như muốn đến gần tôi, nhưng Trần Cảnh Dữ đã trực tiếp ôm tôi vào lòng.

Tôi nghe thấy Vu Tâm tức giận phàn nàn: “Không cho nhìn thì không nhìn, đồ keo kiệt, có bạn gái mà còn giấu giếm.”

Vu Tâm nhìn tôi rồi nói lớn: “Chị dâu, chị thật đáng yêu. Nghe lời khuyên của em này, anh trai em không xứng với chị đâu…”

Bị tình địch gọi là chị dâu, thái dương tôi đau nhói.

Tôi thấy đầu óc choáng váng, mơ hồ nhận ra mối quan hệ giữa Trần Cảnh Dữ và Vu Tâm khác xa với những gì tôi tưởng tượng.

“Đó là con gái của chú anh, em họ, Vu Tâm.”

Trần Cảnh Dữ đã giải quyết những nghi ngờ của tôi.

Vu Tâm là con gái của chú anh ấy sao?

Tôi còn tưởng mình nghe nhầm.

“Cô ấy không phải bạn gái cũ của anh sao?” Tôi hỏi thẳng.

“Sao em biết nó giả làm bạn gái anh?”

Trần Cảnh Dữ cẩn trọng nhìn tôi, tôi khịt khịt mũi, nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe.

“Em đoán vậy.” Tôi tỏ vẻ chỉ là tình cờ biết.

Cũng may Trần Cảnh Dữ không để ý chuyện này nữa, mà kiên nhẫn hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.

Tôi kể lại ngắn gọn cho anh ấy nghe chuyện xảy ra hôm nay, cuối cùng nói, “Em nên đi tìm khách sạn trước đã.”

"Đừng ở khách sạn, tới nhà anh đi.”

“Không, không cần…” Mặt tôi thoáng chốc phiếm hồng, mặc dù Vu Tâm là hiểu lầm, nhưng tùy tiện đến nhà anh như vậy cũng không tốt.

Trần Cảnh Dữ cứ nắm tay tôi, tôi cố gắng hết sức phớt lờ cảm giác tay mình bị anh nắm lấy, thậm chí không dám cử động, chỉ giữ nguyên tư thế cứng ngắc.

"Bố mẹ anh không có nhà, anh ở một mình. Không có gì bất tiện cả.” Trần Cảnh Dữ nghiêm túc nhìn tôi, “Còn em mà ở khách sạn một mình, anh làm sao yên tâm được?”

“Đi thôi, Cá Voi Nhỏ, em không muốn lo lắng cho anh đến ch ết đâu đúng không?” Trần Cảnh Dữ rất dịu dàng, từng lời rơi vào màng nhĩ của tôi đầy mê hoặc.

14.

Khi đến nhà Trần Cảnh Dữ, đúng như anh ấy đã nói, anh là người duy nhất ở nhà.

Trần Cảnh Dữ gọi một ít cháo và đồ ăn kèm, bảo tôi ăn trước.

Sau đó, anh mang khăn ấm chườm lên mắt tôi.

“Ngủ một giấc, thức dậy mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Tôi ở trong phòng dành cho khách của nhà Trần Cảnh Dữ, vì đã khóc rất lâu, cùng với tâm trạng thất thường nên tôi thật sự mệt mỏi và nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Tôi thức dậy một lần vào lúc nửa đêm. Có một quả cầu pha lê còn nguyên vẹn trên chiếc bàn cạnh giường ngủ, tim tôi chợt thắt lại, chắc chắn rằng mình đang mơ.

Tôi ngủ tiếp cho đến sáng hôm sau.

Khi tỉnh táo hơn, ý thức của tôi dần trở lại, thật sự có quả cầu pha lê trên chiếc bàn cạnh giường ngủ.

Đây là cái ban đầu, vì nó có ba chữ cái Latinh “CJY” được khắc trên đế, là tôi, cũng là anh ấy.

Trần Cảnh Dữ nhân lúc tôi đang ngủ, đã tìm được người sửa quả cầu pha lê trong đêm, các đồ trang trí bên trong được dán lại từng cái một, lớp kính bên ngoài cũng được thay mới.

Còn có một mảnh giấy nhét dưới quả cầu pha lê, dòng chữ trên đó rất mạnh mẽ và uy lực: “Dù là quả cầu pha lê hay tuổi thơ tan vỡ, sau này anh cũng sẽ hàn gắn lại.”

Tôi cầm mảnh giấy, nước mắt bỗng rơi.

Hóa ra, ông trời không phải không ưu ái tôi, mà những điều tốt đẹp nhất đều ở phía sau, người tốt nhất đang ở bên cạnh tôi rồi.

Tôi xỏ đôi dép nhung mà Trần Cảnh Dữ đã chuẩn bị vào, rồi chạy xuống tầng.

Nhưng vừa xuống tầng, tôi toàn thân run rẩy, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trong phòng khách.

Có một cặp vợ chồng trung niên ở dưới, rõ ràng là bố mẹ Trần Cảnh Dữ, hành lí và đồ đạc của họ vẫn đặt trên sàn, nhìn có vẻ là vừa về tới.

Người nhìn thấy đầu tiên khi về đến nhà không phải con trai mình, mà lại là một cô gái xa lạ, bố mẹ Trần hiển nhiên vẫn chưa thể định thần.

Tôi cố gắng không tỏ ra hoảng loạn, ổn định giọng nói run run của mình: “Chào chú dì ạ…”

“À, xin chào, xin chào.”

"Bố mẹ, sao hai người lại về?” Trần Cảnh Dữ vừa mua bữa sáng về, rất ngạc nhiên khi thấy bố mẹ mình.

Mẹ Trần nói: “Vốn là muốn cho con một bất ngờ…”

Trần Cảnh Dữ đi tới bên cạnh tôi, đưa tôi lên tầng.

Lúc này tôi mới nhận ra mình vẫn đang mặc đồ ngủ.

Trần Cảnh Dữ nói: “Em thay đồ trước đi. Thay xong thì xuống ăn sáng, đừng sợ, bố mẹ anh rất dễ hòa hợp.”

“Họ đang làm việc ở nước ngoài. Anh còn nghĩ năm nay họ không về được.” Anh ấy giải thích với tôi.

Tôi gật đầu, mặt vẫn cảm thấy nóng rát.

Tôi thay quần áo, nhưng khi đi ra ngoài, Trần Cảnh Dữ đã đợi ở cửa, vành tai đỏ bừng, tựa hồ có chuyện gì đó do dự chưa nói.

“Có chuyện gì sao?” Tôi hỏi.

Trần Cảnh Dữ: "Cá Voi Nhỏ, vừa nãy mẹ anh hỏi chúng ta có quan hệ thế nào, anh nói là... người yêu…”

Anh cụp mi xuống, nhìn tôi có chút đáng thương: “Cá Voi Nhỏ, em có thể coi như giúp anh một việc được không? Nếu không lần này về mẹ anh nhất định sẽ giới thiệu những cô gái khác cho anh.”

Lúc anh ấy nói “người yêu”, tim tôi bắt đầu đập điên cuồng, những lời anh nói sau đó tôi dường như không thể nghe rõ nữa.

“Có được không?”

“Được… được thôi…”

Lúc này không ai trong chúng tôi có thể cười nhau được, vì tai của chúng tôi, đều đã đỏ bừng.

15.

Trong những ngày ở nhà Trần Cảnh Dữ, anh ấy đưa tôi đến khu vui chơi, mua cho tôi búp bê, thậm chí còn đưa tôi đến chùa để xin bùa bình an, dường như anh thực sự muốn giúp tôi bù đắp những thiếu sót của tuổi thơ.

Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất chính là Vu Tâm.

Vu Tâm đ ến nhà Trần Cảnh Dữ, vừa nhìn thấy tôi, cô ấy liền đưa tay xoa mặt tôi. “Wow wow wow, hoá ra thật sự có người trông giống nữ sinh trong Manhua sao, dễ thương quá, thật muốn nựng má!”

Cô ấy xoa xoa tôi như một con mèo, cuối cùng vẫn là Trần Cảnh Dữ cứu tôi khỏi tay cô ấy.

Thật lòng mà nói, tôi không ngờ “tình địch” của mình lại như thế này.

Tôi cũng không ngờ rằng với ngoại hình và thể trạng của mình, tôi lại được nhiều người yêu thích.

Từ miệng Vu Tâm mà tôi biết được, hóa ra hôm đó tôi tình cờ gặp Trần Cảnh Dữ và Vu Tâm ở phố ăn vặt, là do Trần Cảnh Dữ gọi Vu Tâm ra ngoài để chọn quà Tết cho tôi.

Bố mẹ của Trần Cảnh Dữ thật sự rất hòa thuận, với tư cách là “bạn gái” của anh, dì Trần đã đưa cho tôi một phong bao đỏ lớn trước khi tôi rời đi.

Tôi không dám nhận, Trần Cảnh Dữ không nhịn được liền trực tiếp cầm lấy, nhét vào túi tôi.

Trần Cảnh Dữ có bằng lái xe, nên anh đã đưa tôi về nhà bà ngoại ở Thị trấn Đông Miên.

Tôi chỉ nhờ anh đưa đến thị trấn, chứ không mời anh vào nhà.

Trần Cảnh Dữ có vẻ cũng hiểu, nên đã lái xe trở về.

Tôi xách chiếc hộp đến trước cửa ngôi nhà quen thuộc, nhưng vì đã lâu không có người ở, nên trên cửa đã hình thành mạng nhện.

Thực ra bà ngoại tôi đã qua đời nhiều năm trước rồi.

Tôi không muốn Trần Cảnh Dữ biết tình trạng khó khăn của tôi.

Nhưng khi tôi đang cầm chổi quét sân, Trần Cảnh Dữ lại xuất hiện ở phía ngoài hàng rào.

Anh nhẹ nhàng đẩy hàng rào gỗ ra, đi tới xoa đầu tôi, sau đó tự nhiên cầm lấy cây chổi trong tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Trình Kình Ngữ, anh sẽ không bỏ rơi em đâu.”

Tôi tiến tới ôm lấy eo của Trần Cảnh Dữ, vùi mình vào vòng tay anh.

Tôi có lẽ sẽ không còn cô đơn nữa.

Trần Cảnh Dữ giúp tôi dọn dẹp ngôi nhà.

Thấy anh ấy đứng bất động cạnh bàn, tôi liền cúi người nhìn xem.

Sau khi tôi nhìn rõ thứ anh ấy đang cầm, mặt tôi đỏ bừng.

Đó là bức ảnh của Trần Cảnh Dữ khi anh ấy học cao trung. Cũng không thể nói đó là một bức ảnh, nó chỉ là một tấm vải trên hộp đèn được cắt ra, có in tấm hình 1 inch (~2,54cm) của Trần Cảnh Dữ.

Bảng vinh danh của trường trung học số 1 sử dụng vải hộp đèn, sau mỗi kỳ thi lớn sẽ được thay mới, mặc dù lần nào Trần Cảnh Dữ cũng có mặt.

Có lần, tôi thấy các công nhân nhà trường gắn những cái mới vào, rồi vứt cái cũ vào thùng rác.

Lúc đó hết giờ học, mọi người đi ăn trưa nên trong trường không có ai, tôi lén lút gỡ vải trên hộp đèn ra, nhưng nó lại quá lớn nên tôi chỉ lấy một góc, cắt tấm ảnh 1 inch của Trần Cảnh Dữ ra.

Tôi ném phần vải còn lại vào thùng rác.

Khi mang nó về nhà, tôi sợ Trình Trạc sẽ moi ra ảnh của Trần Cảnh Dữ khi nó lục lọi đồ đạc của tôi, nên tôi đã mang đến Thị trấn Đông Miên.

Vì thế bức ảnh này luôn được đặt trong phòng tôi.

Khi đặt nó xuống, tôi không bao giờ tưởng tượng được, một ngày nào đó nó sẽ xuất hiện trước mặt chủ nhân thật.

Trần Cảnh Dữ nhìn tôi, trong mắt tràn đầy ý cười: “Cá Voi Nhỏ, em không định giải thích sao?"

Tôi mở miệng, tai đỏ bừng, không biết giải thích thế nào.

Suốt ba năm yêu thầm, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình được anh biết đến.

Nhưng bây giờ anh ấy như đang khích lệ, cho tôi dũng khí để nói ra.

Tôi hít một hơi thật sâu, tim đập thình thịch, hơi thở không ổn định, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt anh, “Em thừa nhận, từ lâu rồi, em đã có ý với anh.”

Anh đột nhiên chạm vào tai tôi, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn em đã thích anh.”

“Cho anh một cơ hội, sau đó, để anh thích em.”

Tôi nhìn anh, trong đầu như có pháo hoa nổ, tôi choáng váng, nhưng Trần Cảnh Dữ đã kịp ôm tôi vào lòng.

Tôi ôm anh, hình như tôi vừa phát hiện ra bí mật của anh, hóa ra nhịp tim của anh ấy cũng nhanh như tôi.

16.

Trần Cảnh Dữ và tôi ở lại Thị trấn Đông Miên thêm vài ngày rồi trở lại thành phố.

Tôi không về nhà mà thuê một căn ở ngoài, bố tôi thỉnh thoảng vẫn đến thăm tôi.

Tôi tự tìm được một công việc bán thời gian, cả tôi và mẹ đều không nhượng bộ, chẳng biết cuộc chiến tranh lạnh này sẽ kéo dài bao lâu.

Nhưng tôi luôn có một người cạnh bên, sẽ kiên nhẫn lắng nghe mong muốn của tôi, sẽ tôn trọng mọi quyết định của tôi.

Hóa ra yêu đương lại giúp tôi tự tin đến vậy.

Trần Cảnh Dữ đưa tôi đi gặp bạn bè của anh ấy ở trường Cao trung số 1.

Chúng tôi ở KTV, Trần Cảnh Dữ đã say khướt, tôi tìm một phòng trống riêng để nghỉ ngơi.

Anh nằm nghiêng trên bàn, gục đầu lên một tay, tay kia vẫn ôm chặt tôi.

Ánh đèn mờ mờ ảo ảo, tôi nhìn anh, vẫn cảm thấy có chút không chân thực, tôi lén lút lại gần, cúi người hôn lên môi anh.

Không ngờ ngay sau đó, anh đột nhiên mở mắt, đôi mắt trong veo, nhưng thanh âm khàn khàn: “Hôn lần nữa được không?”

Mặt tôi đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu.

Giây tiếp theo, Trần Cảnh Dữ nghiêng người ôm đầu tôi, hơi thở đan xen, giữa cánh môi có hơi ấm mơ hồ.

“Trần Cảnh Dữ, em thật sự thích anh.”

Tôi nép vào hõm cổ anh, cuối cùng cũng từ chính miệng bộc bạch tình cảm của mình với anh. Từ nay trở đi, sẽ không còn tồn tại cái mơ hồ và khó chịu của việc yêu thầm nữa.

“Cá Voi Nhỏ, có lẽ anh không thể hiểu lòng em trong ba năm đó, nhưng anh có thể đảm bảo những năm tháng sau này, “anh thích em” sẽ nhiều hơn “em thích anh”.”

Ngoại truyện.

Sau này tôi mới phát hiện, lần đầu tiên tôi biết đến cái tên “Trình Kình Ngữ” là từ miệng của giáo viên chủ nhiệm lớp cô ấy.

Sau khi thi xong đại học, tôi quay lại trường trung học số 1 để lấy hồ sơ và những thứ khác.

Khi đó, có một số giáo viên chủ nhiệm cũng ở đấy, tôi nghe họ nói Trình của ban xã hội là chú ngựa ô* lớn nhất của năm nay, đã đỗ vào Đại học V.

(*) 黑马 - ngựa ô: dùng để chỉ một con ngựa ban đầu không được mong đợi, nhưng giành chiến thắng bất ngờ trên trường đua ngựa.

Vì cùng trường, nên tôi có chút lưu tâm về chuyện đó.

Chỉ là, tôi không ngờ ngay tiết học đầu tiên ở đại học, tôi đã gặp cái tên "Trình Kình Ngữ” này.

Tôi cứ nghĩ đó là duyên phận, nhưng sau này mới phát hiện, cô ấy đã nỗ lực nhiều thế nào để chúng tôi có được duyên phận ấy.

Cô ấy dường như thích đỏ mặt, đôi lúc nhìn giống hệt như động vật nhỏ nhút nhát.

Tôi không thể ngăn mình trêu chọc cô ấy.

Cũng không thể tưởng tượng được, thế nào mà một cô gái nhỏ bé như vậy, lại âm thầm thích tôi suốt ba năm trong khi không nhận được chút phản hồi nào.

Sau đó, khi tôi tìm thấy bức ảnh trong phòng cô ấy, tôi thực sự có ấn tượng việc cô ấy đã cắt ảnh của tôi rồi để ảnh của người khác trở lại.

Khi đó có một người bạn khác cũng ở trên bảng vinh danh như tôi, sau khi biết được mình có tên trên bảng, cậu ấy đã đi khoe với mọi người. Nhưng không lâu sau, tấm vải đó đã bị vứt vào thùng rác.

Cậu ấy quay lại nói với tôi, chỉ có cái của tôi bị mất.

Khi đó Vu Tâm vẫn đang giả làm bạn gái của tôi, giúp tôi chặn rất nhiều “hoa đào”, để tôi có một cuộc sống yên bình ở trường trung học số 1.

Tôi căn bản không để ý đến những thứ khác.

Lần huấn luyện quân sự ở trường trung học, tôi nhìn tuýp thuốc mỡ trên bàn, nhận thức được có người đang ở dưới gầm bàn, kỳ thật chỉ cần nhìn xuống dưới thì có thể biết đến cô ấy sớm hơn.

Nhưng lúc ấy, tôi cảm nhận được cô ấy rất lo lắng và sợ hãi, nên sau đó đã rời đi ngay.

Trình Kình Ngữ nói, hồi năm nhất trung học, khi xếp hạng toàn khóa, nhưng khi đó điểm số của cô ấy tương đối thấp, vậy nên tôi chưa từng biết đến cô ấy.

Sau này tôi chọn khoa tự nhiên, cô ấy học khoa xã hội, xã hội và tự nhiên lại ở các tòa nhà khác nhau, thành tích cũng không xếp cùng một danh sách nữa.

Chính vì sự ngẫu nhiên đó, tôi đã không hề biết đến cái đuôi nhỏ của mình.

Tôi thật may mắn vì được cô ấy yêu thương.

Mọi người trong ký túc xá đều nói tôi không đứng đắn, lấy danh nghĩa “anh trai” mà cậy nhà gần nước liền được trăng ưu ái*, lúc đầu tôi còn cười chế giễu, lại không ngờ cái vả vào mặt lại đến nhanh như vậy.

(*) ý chỉ việc có những cơ hội ưu tiên do vị trí gần nhau.

Khi nhìn thấy nam sinh khác hỏi xin WeChat của cô ấy, tôi thấy vô cùng khó chịu, hận không thể đuổi tất cả nam sinh khác xung quanh cô ấy ra.

Lúc đầu tôi tự an ủi, có lẽ tôi chỉ là nhập vai “anh trai” quá mức, nhưng dù thế nào tôi vẫn không thể thuyết phục được bản thân, cũng không thể tự lừa dối mình, tôi từ lâu đã không phải một “anh trai đơn thuần” nữa, tôi muốn trở thành “bạn trai”.

Vì vậy, tôi đã nhờ cô ấy giả làm bạn gái của tôi. Hoá ra trong tình yêu chẳng ai có thể đơn thuần được, tôi bắt đầu có những toan tính riêng.

Quay trở lại trường trung học số 1 lần nữa, nhìn nơi quen thuộc đó, và tôi bắt đầu từ từ tưởng tượng ra Trình Kình Ngữ mặc bộ đồng phục của trường trung học số 1.

Tôi dần nhớ lại nhiều thứ, cô gái ở sân bóng giúp tôi tìm thẻ ăn trưa, cô gái viết tên tôi lên cây ước nguyện ở trường, cô gái đã viết thiệp mừng tặng tôi,... giống như từng thứ từng thứ một đều là cô ấy.

Hoá ra tôi không có nhiều người theo đuổi như vậy, nhưng tình cảm của cô ấy quá sâu sắc, đến mức tôi cảm thấy tình cảm của riêng cô ấy là tình cảm của rất nhiều người.

Cái bóng mơ hồ cuối cùng cũng thành hiện thực, tôi thấy rõ khuôn mặt trẻ trung và rụt rè của Trình Kình Ngữ.

Đó là Trình Kình Ngữ mười lăm, mười sáu tuổi, cũng là Trình Kình Ngữ thích tôi.

Lần đầu tiên gặp Trình Kình Ngữ trên xe buýt là vì tôi hôm trước tôi ở lại nhà dì tôi, ngày thường tôi vẫn đạp xe tới trường.

Đôi khi có những điều thật kỳ diệu, tất cả khởi đầu hay quá trình đều được kết nối với nhau, rồi hiệu ứng cánh bướm sẽ mang lại kết quả không ngờ.

Tôi đang đứng ở trạm chờ xe buýt số 412. Hôm nay nắng vàng xán lạn, gió êm êm phẩy nhẹ, khung cảnh thật sự thích hợp để nhớ lại một thời thanh xuân tươi đẹp.

Nếu thời gian có thể quay lại ngày đó ba năm trước, tôi nhất định sẽ nói với Trình Kình Ngữ mười lăm tuổi, đừng sợ, bạn trai tương lai của em đến cứu em đây.

(Hết toàn văn)