NGOẠI TRUYỆN CỐ VÂN CHÂU.
1.
Hiện tại càng ngày tôi càng hay nhớ lại những ngày ở bên Hà Thanh Từ. Mỗi khi nhắm mắt lại, tâm trí tôi tràn ngập hình ảnh của cô ấy.
Lần đầu tiên gặp cô ấy ở sảnh tầng một của tập đoàn.
Trong sảnh chính có một phòng tiếp khách, qua cửa kính suốt từ trần đến sàn có thể nhìn thấy bên ngoài nhưng từ ngoài nhìn vào lại không thấy bên trong.
Khi đó tôi đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng tiếp khách nhìn dòng người qua lại bên ngoài.
Giữa sảnh có một không gian trưng bày hoa cỏ, trong đó có một chậu hoa nhỏ, không biết bị ai đụng vào lệch vị trí. Phần hoa cỏ trưng bày hoàn hảo như vậy nhìn có vẻ khiếm khuyết.
Giờ tan tầm, mọi người hối hả đi ra ngoài. Cô là người duy nhất dừng lại, chuyển chậu hoa bị lệch vị trí về đúng chỗ của nó. Tập đoàn có 32 tầng lầu, trong mấy nghìn người qua lại, cô là người duy nhất chịu dừng chân vì một chậu hoa nhỏ.
Khi đó tôi đã biết, cô ấy chắc chắn là nhân viên tốt, tinh tế, kiên nhẫn, có trách nhiệm.
Ngày cô ấy mang giấy tờ lên trình ký, tôi nhận ra cô ấy ngay. Nhưng cô ấy có vẻ rất căng thẳng, cứ cúi gằm đầu.
Tôi lơ đãng lướt mắt nhìn cô ấy, nhìn gần hơn mới phát hiện, cô ấy phù hợp với thẩm mỹ của tôi.
Tôi không thích những vẻ đẹp quá lộng lẫy, sắc sảo, tôi thiên về những gương mặt thanh tú hơn. Ngoại hình, vóc dáng, đường nét gương mặt cô ấy đều vừa phải, đúng kiểu tôi thích.
Tuy nhiên lúc đó chỉ nghĩ trong lòng mà không hề có ý định gì. Bạn bè tôi ai cũng biết, tôi không ăn cỏ gần hang.
Khi nhận được đơn xin nghỉ việc của cô ấy, tôi không thể ngồi yên, đến Văn phòng thư ký hỏi thăm tình hình.
Tôi nhìn thấy cô ấy ở cầu thang, cô ấy đang khóc rất khổ sở, gương mặt đẫm nước mắt, lớp trang điểm nhòe đi nhưng không hề xấu xí mà ngược lại, mang một cảm giác mong manh khiến người ta rất muốn bảo vệ, muốn ôm cô ấy vào lòng.
Tôi không phải người thiếu quyết đoán, nếu muốn, thì thực hiện.
Tôi nói với cô ấy yêu cầu của tôi, cô ấy đồng ý.
2.
Sau khi ở chung tôi mới phát hiện, tính cách của cô ấy cũng rất hợp với tôi.
Cô ấy làm việc tận tâm, kiên nhẫn, tỉ mỉ, luôn có thể làm tốt mọi việc tôi yêu cầu. Cho dù là biên bản cuộc họp đơn giản nhưng những thư ký khác nộp lên ít nhiều gì cũng có thiếu sót, nhưng cô ấy viết thì không hề có lỗi gì.
Trong công việc, cô ấy là trợ lý thích hợp nhất, tôi rất hài lòng với năng lực của cô ấy.
Về việc riêng, cô ấy là người trầm tĩnh nhất, biết điều nhất, không ra vẻ, không gây phiền phức, là người phụ nữ tôi hài lòng nhất trong số những bạn tình trước đây từng ở bên tôi.
Ở bên cạnh cô ấy, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần, tôi có phần mê đắm cảm giác này.
Một ngày nọ tôi chợt nhận ra, chúng tôi đã ở bên cạnh nhau được ba năm.
Thời gian này dài đến mức tôi không thể tin nổi, những người phụ nữ trước đây không ai có thể ở bên cạnh tôi quá hai tháng.
Những người phụ nữ đó nếu tiếp xúc vài lần thì khuyết điểm của họ sẽ lộ ra, kiêu ngạo, tham lam, đạo đức giả, vụng về. Tôi sẽ chán họ rất nhanh, không muốn nhìn thêm một lần.
Nhưng Thanh Từ chưa từng khiến tôi có cảm giác này, ở bên cạnh cô ấy rất thư thái, ngày tháng trôi qua rất nhanh. Ngay cả bạn bè xung quanh tôi cũng không tin nổi tôi có thể ở bên cạnh một cô gái lâu đến vậy.
Thật ra tôi cũng hiểu, cô ấy có thể làm được như vậy, một phần vì tính cách cô ấy tỉnh táo, lý trí, lương thiện, biết đủ, không chơi những trò tính toán mưu mẹo. Một phần cô ấy đủ thông minh để thăm dò sở thích của tôi, biết tôi thích gì ghét gì.
Duy nhất một lần có vẻ cô ấy mất chừng mực.
Ngày hôm đó lần đầu tiên cô ấy gọi điện thoại cho tôi về việc cá nhân, muốn tôi về ăn tối với cô ấy.
Khi đó tôi đang chơi cờ với ông ngoại, nghe cô ấy dè dặt đề nghị, bỗng nhiên trong đầu hiện lên hình bóng những cô gái trước đây, bóng dáng họ bắt đầu chồng lên nhau, trùng lắp. Quả nhiên phụ nữ sẽ ỷ lại vào sự chiều chuộng mà kiêu ngạo, không nhận rõ bản thân.
Hà Thanh Từ cũng không có gì hơn.
Tôi không tìm cô ấy nữa, bắt đầu đổi những người phụ nữ bên cạnh.
Khi đó tôi chưa nghĩ kỹ việc nên kết thúc mối quan hệ của chúng tôi hay để thêm một thời gian để cô ấy ra đi.
Đây là lần đầu tiên tôi do dự về một người phụ nữ.
Cô ấy nhìn tôi thân mật với những cô gái khác, còn đích thân giúp tôi sắp xếp việc hẹn hò, mua quà cho bạn gái tôi. Trong mắt cô ấy không giấu được vẻ đau khổ và nhẫn nại.
Tôi cố lờ đi cảm xúc lạ lẫm trong lòng, tự nhủ, phải làm thế để cô ấy nhớ lâu.
Thật lâu sau khi tôi và cô ấy chia tay, cuối cùng tôi mới nhận ra, cảm giác lạ lùng này gọi là không đành lòng.
Không nỡ với một cô gái, là khởi đầu của việc động lòng.
Đáng tiếc khi đó tôi quá tự cao tự đại nên không nhận ra.
3.
Ở bãi đỗ xe, tôi thấy cô ấy ngồi xổm dưới đất khóc. Cho dù vậy, cô ấy vẫn lau nước mắt, cung kính báo cáo với tôi những việc cô ấy được giao thực hiện.
Hóa ra cô ấy khóc vì điều này.
Hóa ra để cô ấy giải quyết việc mấy cô gái kia cô ấy sẽ buồn đến vậy, còn khổ sở hơn tôi tưởng.
Hóa ra cô ấy lại giấu tôi khóc thảm thương đến vậy, có thể thấy bình thường cô ấy chịu đựng vất vả đến thế nào.
Thôi, trừng phạt đến mức này là đủ rồi. Nếu không còn thấy phiền thì cứ thuận theo ý mình.
Cách hơn 4 tháng, tôi lại bước vào nơi cô ấy ở, chúng tôi khôi phục quan hệ trước kia.
Đêm đó tôi rất điên cuồng, như người khát đã lâu ngày được uống dòng nước suối ngọt ngào. Tôi không thể kiềm chế, dày vò cô ấy hết lần này đến lần khác.
Những ngày sau đó tựa như không có gì phát sinh, mọi việc vẫn trước sau như một, công việc ăn ý, sinh hoạt hòa hợp.
Nhưng tôi nhận ra đã có khác biệt.
Cô ấy thay đổi, trở nên thận trọng, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, cẩn thận từ lời nói đến việc làm.
Sự biến hóa này rất nhỏ, giấu trong những chi tiết không đáng kể, nếu không lưu ý thì không thể nhận ra.
Trước đây, thỉnh thoảng cô ấy vẫn vứt áo khoác mình đã mặc lên sô pha, bây giờ tình trạng này không còn, mọi ngóc ngách trong nhà đều gọn gàng sạch sẽ.
Cô ấy thích mấy con thú bông nhỏ, trước đây cô ấy đặt mấy con trên cửa sổ phòng ngủ, không biết từ khi nào đã dẹp chúng đi.
Khẩu vị tôi thanh đạm, cô ấy thích cay. Trước đây khi cô ấy nấu ăn luôn nấu ba bốn món tôi thích, làm một món cô ấy thích; hiện giờ trên bàn ăn toàn bộ là món tôi thích, không thể thấy dáng vẻ cô ấy ăn món cay môi miệng đỏ bừng mà vui vẻ.
Tôi nhớ cô ấy thích một gameshow, nếu tối tôi vào phòng làm việc thì cô ấy ở phòng khách xem TV. Có lúc cửa phòng không đóng kín tôi có thể nghe tiếng cô ấy cười to thoải mái. Hiện tại, ngay cả TV cô ấy cũng không xem.
Thỉnh thoảng làm nũng, chơi xấu, nói đùa, hoàn toàn không còn.
Như tôi mong muốn, cô ấy trở nên lý trí, tỉnh táo hơn cả trước kia, hiểu rõ thân phận của mình. Nhưng tôi phát hiện, tôi không hài lòng, tự dưng còn thấy hơi bực bội.
Đây là do tôi tạo nên, giận mà không thể nói.
4.
Tôi thừa nhận cảm giác của mình với cô ấy không giống những cô gái khác.
Nhưng dù tôi có thích ở bên cô ấy thế nào đi nữa thì tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc cưới cô ấy.
Từ nhỏ đến lớn, tôi biết chính xác mình nên làm gì, nên muốn gì.
Trong vòng chúng tôi, liên hôn là quy tắc bất thành văn, tôi không kháng cự. Tuổi của tôi cũng đã đến lúc phải kết hôn. Tôi và gia đình chọn ra đối tượng để liên hôn.
Cô gái kia là con gái một gia đình có quan hệ thân thiết lâu đời với gia đình tôi, chúng tôi đã quen nhau từ khi còn bé, không ghét nhau.
Hai gia đình bắt đầu bàn bạc những vấn đề liên quan đến việc kết hôn.
Sau khi xác định, một ngày bình thường sau khi ăn tối, tôi thản nhiên đề cập chuyện kết thúc với Thanh Từ.
Đúng như tôi dự đoán, cô ấy gật đầu đồng ý, không có bất kỳ sự dây dưa nào, thậm chí không hỏi cả nguyên nhân.
Giây phút đó, tôi lại mong chờ cô ấy có thể như những người phụ nữ khác, khóc lóc níu kéo, đưa điều kiện với tôi. Nhưng cô ấy không làm gì cả, chấp nhận mọi sự sắp xếp của tôi.
Ngoại trừ việc đến làm việc trong công ty bạn tôi.
Vì tôn trọng vợ tương lai mình nên để cô ấy tiếp tục làm trợ lý đặc biệt cho tôi thì không thích hợp. Tôi nói tôi có thể giới thiệu cô ấy sang công ty bạn tôi làm việc, cô ấy không đi.
Cô ấy không tìm việc làm khác mà bắt đầu làm trong lĩnh vực tự truyền thông.
Tôi theo dõi tài khoản đó, nó khá tốt, lượng người theo dõi tăng rất nhanh.
Tôi biết, với tính cách và năng lực của cô ấy, việc gì cũng đều có thể làm rất tốt.
5.
Không biết từ đâu mà vị hôn thê của tôi lại biết đến cô ấy.
Có lẽ do thời gian cô ấy ở bên tôi quá lâu, khiến cho vị hôn thê luôn cao ngạo của tôi có cảm giác bị uy hiếp. Lần đầu tiên vị hôn thê đưa ra yêu cầu, nói muốn Thanh Từ kết hôn trước thì cô ta mới đồng ý kết hôn với tôi.
Không hiểu xuất phát tâm lý gì mà tôi lại đồng ý.
Là vì phát hiện mình không có lý do gì để đi tìm cô ấy, cuối cùng mới có cơ hội này để gặp mặt?
Hay là ngạc nhiên vì mình luôn không thể tự chủ mà nhớ đến cô ấy, giống như người nghiện thuốc lá, quyết định từ bỏ cảm giác mất kiểm soát này?
Khi cô ấy kết hôn rồi thì sẽ không còn xuất hiện trong tâm trí của tôi nữa, phải không?
Tôi biết yêu cầu của mình hơi quá đáng, nhưng cô ấy vẫn đồng ý.
Tôi cũng biết, đồng ý với yêu cầu này của tôi, cô ấy không còn nợ tôi điều gì, chúng tôi thật sự không còn liên quan gì đến nhau.
Người kết hôn là do tôi chọn, nhân phẩm của Đinh Lộ tôi tin tưởng, tuyệt đối không lợi dụng cô ấy.
Còn một nguyên nhân bí ẩn khác, tôi biết quá khứ của Đinh Lộ, bởi vì mẹ cậu ta nên cậu ta có ám ảnh với phụ nữ, quyết tâm cả đời không lập gia đình.
Một cuộc hôn nhân giả sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến cậu ta, mà Thanh Từ cũng có thể thoát ra dễ dàng, mọi người đều thoải mái.
Đinh Lộ nợ tôi một ân tình, không hề ngần ngại mà đồng ý ngay.
Nhưng tôi không ngờ, tình cảm là thứ khó đoán nhất trên đời.
Giống như tôi chưa bao giờ nghĩ đến, tôi sẽ yêu Hà Thanh Từ.
6.
Hai người họ lâu ngày sinh tình, kết hôn giả biến thành kết hôn thật.
Thật ra tôi nên nghĩ đến điều đó sớm hơn. Có một cô gái ưu tú như Thanh Từ ở bên cạnh như thế, người đàn ông nào sẽ kiềm chế được để không yêu cô ấy?
Không phải tôi cũng không tránh được đấy sao?
Tôi hiểu ra mình yêu cô ấy là khi họ rời khỏi thành phố này.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhận ra, đời này có thể tôi không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.
Tim tôi như bị vò mạnh, đau đến mức không còn muốn sống nữa.
Tôi mới hiểu ra, tôi đã yêu cô ấy từ rất lâu rồi.
Sự thức tỉnh muộn màng nhanh chóng biến thành hối hận, lan tràn khắp cơ thể, xuyên thấu trái tim tôi.
Cảm giác mất kiểm soát này không hề thuyên giảm mà càng trở nên tồi tệ hơn.
Mỗi khi nhắm mắt lại, tôi nhớ cô ấy vô cùng.
Cơn nghiện này ăn sâu vào xương tủy, thấu tận tim.
Đây là sự trừng phạt cho sự kiêu ngạo của tôi, đáng đời tôi.
7.
Kết hôn với một cô gái môn đăng hộ đối là kế hoạch trong cuộc đời tôi. Bất kể là vì gia tộc hay sự nghiệp của tôi thì đó vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Có quá nhiều điều không lường trước khi kết hôn với một cô gái có gia thế quá chênh lệch, không thể đoán trước được sẽ có những rắc rối gì. Tôi nhận định như thế từ những cuộc hôn nhân của người ở gần mình mà ra, cuối cùng đều chấm dứt trong thất bại.
Vốn dĩ hôn nhân không đóng vai trò gì lớn trong cuộc đời tôi, không cần phí nhiều tâm tư cho nó. Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ xem hôn nhân là trọng tâm cuộc đời.
Hôn nhân chỉ thế thôi, bề ngoài không có gì trở ngại, hai người có thể chung sống hòa bình, không gây phiền phức cho nhau, thế là đủ. Hơn nữa vì hoàn cảnh gia đình lẫn điều kiện sống nên tôi phải thừa nhận, tôi luôn nhìn người với ánh mắt thành kiến.
Tôi tin rằng, người phụ nữ được sinh ra trong một gia tộc lớn, được nuôi dưỡng trong môi trường ưu việt từ nhỏ, ít nhất sẽ có phẩm chất đoan trang, nhã nhặn, phóng khoáng, tam quan tương đồng với tôi, đó là yêu cầu tối thiểu của tôi trong hôn nhân.
Sau khi kết hôn tôi mới biết, thì ra một người dối trá, khoe khoang, tự phụ không hề liên quan đến văn hóa và điều kiện gia đình.
Thời gian ở chung với vợ càng dài, tôi càng thấy rõ khuyết điểm của cô ta. Bỏ cái mác con gái nhà giàu đi thì cô ta không khác gì những cô gái trước đây từng ở bên cạnh tôi, thậm chí còn tệ hơn.
Có gia tộc chống lưng, cô ta có khả năng đối đầu với tôi. Cô ta có những khuyết điểm mà tôi chưa từng thấy ở những người phụ nữ trước đây, hống hách, ngang ngược, vô lý, hung hãn, thậm chí cãi nhau với tôi, động tí là kéo người lớn hai bên ra phân xử.
Lúc này tôi mới phát hiện, người phụ nữ mà tôi quen biết từ nhỏ này lại có một mặt không ai biết như thế. Không ở chung lâu với cô ta, không hiểu tính cách thực sự của cô ta, cuộc hôn nhân này khiến tôi hối hận cũng đã muộn.
Tôi từng nghĩ hôn nhân không quan trọng với mình, chỉ sau khi có một cuộc hôn nhân đầy thất vọng, tôi mới biết mình khao khát một cuộc sống hôn nhân tốt đẹp đến thế nào.
Tôi đã vô số lần nghĩ, nếu người tôi cưới là Thanh Từ thì tốt biết bao. Thanh Từ, nếu cô ấy là vợ tôi thì thật hạnh phúc.
Tôi đã từng có cơ hội, nhưng nó đã bị chính tay tôi hủy hoại.
Đột nhiên tôi nhớ, Thanh Từ đã từng thích tôi.
Tôi luôn biết điều đó, ánh mắt cô ấy nhìn tôi luôn sáng lấp lánh.
Thích một người là điều không thể che giấu được.
Tôi nghĩ, tôi yêu Thanh Từ như vậy, nếu giờ tôi đi tìm cô ấy, nói với cô ấy tôi hối hận. Cô ấy sẽ cho tôi một cơ hội chứ?
Chắc chắn là thế, cô ấy luôn mềm lòng, lương thiện.
Tôi bay đến thành phố cô ấy ở, tôi muốn mang cô ấy về.
Tôi đứng ngoài hàng rào tre thấp, nhìn Thanh Từ đang chụp ảnh vườn rau của mình. Đinh Lộ ở bên cạnh đang cầm xẻng.
Tôi không nghe được họ đang nói gì, chỉ thấy Thanh Từ buông máy ảnh, cầm khăn lau mồ hôi trên trán Đinh Lộ.
Cô ấy mỉm cười rạng rỡ, niềm hạnh phúc tỏa ra trong ánh mắt.
Lúc này tôi mới thoát khỏi sự lừa mình dối người, lần đầu tiên nhìn thẳng vào tình cảm của hai người họ. Tận mắt nhìn thấy tôi mới dám thừa nhận, cô ấy thực sự yêu Đinh Lộ.
Hai người làm xong việc, Thanh Từ đứng phía sau Đinh Lộ, nhảy lên lưng cậu ta. Đinh Lộ cõng cô ấy đi vào nhà, cô tựa vào lưng cậu ta, cười khẽ.
Hóa ra cô ấy cũng có tính tình như một cô bé con, đáng yêu, hoạt bát, làm nũng.
Giây phút này, tôi biết, tôi đã vĩnh viễn mất cô ấy.
- --Hết---