Tình Yêu Suốt Đời

Chương 236




Chương 236:

 

Ngày cuối tuân, Tiêu Hằng lại đến dưới sảnh kí túc xá của Giản Đông đón cô đi ăn cơm, cuối tuần là ngày nghỉ của Giản Đường, cái quán mì bò ở chợ đêm trở thành nơi Giản Đường và Tiêu Hằng thường đi nhất.

 

Chú Hồ cũng đã quen với việc Tiêu Hằng đưa người bạn gái đến quán của ông ăn mì bò.

 

Hôm nay sau khi ăn xong, Tiêu Hằng liền đưa Giản Đường đi đến rạp chiếu phim.

 

Có điều, trên đôi môi của Giản Đường, bất giác lộ ra chút ý cười.

 

Không thể không nói, Tiêu Hằng là một người vui vẻ, nếu như anh muốn đối tốt với ai, vậy người đó chắc chăn sẽ rất hạnh phúc. Nghĩ như vậy, đột nhiên nụ cười trên khuôn mặt của Giản Đường lại ẩn giấu đi.

 

Có chút phức tạp nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh, trong lòng quyết định, hôm nay xem xong phim, nhất định phải tận miệng nói rõ ràng với Tiêu Hằng… Cô võn đĩ không hề yêu anh.

 

Cũng phải nói rõ ràng với anh, dừng lại ở đây thôi.

 

Cô thừa nhận, cô rất mê mẩn mỗi khi Tiêu Hằng nhìn cô, ánh mắt chỉ coi cô như những người con gái bình thường đó, không có khinh thường và chế giễu, không có giêu cợt và coi thường.

 

Cô cũng thừa nhận, cô cũng mê mẩn cái ánh sáng xuyên ra từ trong khe hở này, ở trong bóng tối lại càng hiện rõ lên sự đáng quý.

 

Nhưng mà, mọi chuyện cũng đang hướng về phía phát triển mà cô không có cách nào để khống chế lại… Đã định trước không có cách nào để chấp nhận cái giả bộ thận trọng này, thực ra chính là người đàn ông đó, nếu đã như vậy, thì càng nên phải nói sớm cho anh hiểu.

 

Cô bị ngập vào trong vũng bùn lầy sâu, thì sao có thể có được hạnh phúc chứ?

 

Sao có thể đem một người vô tội, cũng kéo xuống vũng bùn đó được?

 

Đương nhiên, từ bỏ, mới là sự lựa chọn nên làm nhất.

 

Đột nhiên, mu bàn tay của cô bị một lớp nhiệt che đậy vào, Giản Đường giống như bị bỏng, cúi đầu xuống nhìn, trên mu bàn tay, bàn tay của Tiêu Hằng, nắm chặt lấy tay của cô: “Đừng trốn” Giọng nói Thẩm âm, có một sức mạnh khiến cho người ta không có cách nào để trốn tránh.

 

Trong lòng Giản Đường run rấy, mặc cho tay của anh gói gọn lấy tay mình, quay đầu như không có chuyện gì tiếp tục xem phim.

 

Chỉ là trong lòng lại càng thêm kiên định, đợi xem xong phim, nhất định phải tìm cơ hội nói rõ ràng với Tiêu Hằng… Cô không phải một người phụ nữ tốt, cũng không xứng đáng có được hạnh phúc, càng không thể chấp nhận tình cảm của anh.

 

Vừa bắt đầu, cô tưởng rằng người đàn ông này chỉ là có lòng hiểu kì và tò mò, nhưng sau đó… tất cả những thứ mà Tiêu Hằng làm, ánh mät Tiêu Hằng nhìn cô, tất cả những thứ này, đều không thể lừa được người khác.

 

Bên tay trái, trong bóng tối, vào khoảnh khắc Giản Đường quay người lại, trên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Hằng nở ra một nụ cười tươi tắn, trong nụ cười này, vô cùng thỏa mãn, là niềm hạnh phúc tự đáy lòng, mà Giản Đường không nhìn thấy được.

 

Bộ phim nói về cái gì, Giản Đường cũng không để ý, cả một quá trình xem phim, trong đầu đều đang suy nghĩ, đợi chút nữa sẽ nói như thế nào với người đàn ông đang ngồi bên cạnh.

 

Bộ phim kết thúc, đèn điện sáng lên, Tiêu Hằng nắm chặt lấy tay Giản Đường, không bỏ ra, nảm lấy tay cô, vượt qua dòng người, rồi đi ra ngoài.

 

Giản Đường bỗng có chút căng thẳng, ngẩng đầu nhìn bóng hình của người đàn ông ở trước mặt, trong lòng bàn tay đã ẩm ướt hết cả, dính nhơm nhớp, cô không chịu được nhìn vào chỗ tay của hai người đang đan vào nhau, trong lòng nghĩ: Lẽ nào anh ấy không cảm thấy hai bàn tay đan vào nhau dính nhơm nhớp, rất là khó chịu sao?

 

Nhưng hiển nhiên, khác hoàn toàn với tâm sự nặng trĩu của Giản Đường trong suốt cả bộ phim, Tiêu Hằng vô cùng vui sướng, phấn khích năm lấy tay Giản Đường, đi đến bãi đỗ xe, Giản Đường ngồi ở ghế phụ lái, Tiêu Hằng cũng ngồi vào.

 

“Đợi một chút rồi hằng lái xe.”

 

“Ừm?” Tiêu Hằng xoay đầu, vẻ mặt không hiểu: “Em còn muốn mua cái gì sao?”

 

Cái đầu tiên mà anh nghĩ đến, đột nhiên cô bảo dừng xe lại, có phải là có đồ gì muốn mua mà chưa mua hay không… Càng là như vậy, trong lòng Giản Đường càng thấy khó chịu.

 

Trong cổ họng giống như bị tắc.

 

Tiêu Hằng lại thúc giục: “Em muốn cái gì, dù sao thì hôm nay cũng là cuối tuần, chúng ta có thời gian”

 

“… Không phải”, cô cần răng, ánh mắt lộ ra kiên định: “Cậu chủ Tiêu, chúng ta thế này…” cũng chẳng phải chuyện tốt… Cô đang muốn nói đến những chuyện này.

 

“Chân trời mênh mông chính là tình yêu của tôi…” một tiếng chuông điện thoại, đột nhiên reo lên.