Tình Yêu Suốt Đời

Chương 210




Chương 210:

 

“Chấn Đông, sao anh đột nhiên lại rời đi như vậy?”

 

Giản Chấn Đông bước chân vội vã: “Không đi thì ở lại đây đối đầu với Thẩm Tư Cương sao? Em không nghe thấy lời thứ tồi tệ đó vừa nói sao!

 

Xem ra Thẩm Tư Cương hận thứ tồi tệ này đến tận xương tủy rồi.

 

Tối nay em hãy đi chuẩn bị quà, ngày mai cùng anh đích thân đến thăm hỏi Thẩm Tư Cương, nhất thiết phải biểu lộ rõ thái độ, thứ tồi tệ này đã không còn là người của nhà họ Giản nữa, ngày mai em hãy tìm một nhà báo lớn, đăng bài báo.

 

rằng nhà họ Giản không hề quen biết Giản Đường.

 

Nhà họ Giản trong sạch ba đời, không có một người như Giản Đường”

 

Bà chủ Giản kinh ngạc… Lúc đầu không ra tay giúp đỡ Giản Đường, đó là một kiểu thái độ, nhưng thực sự đăng báo để trừ khử mối quan hệ ruột thịt này, thì mọi chuyện sẽ chấm hết.

 

“Chuyện này…”

 

“Chuyện này cái gì mà chuyện này! Em tự nghĩ xem, Thẩm Tư Cương đó, vì người khác mà thủ đoạn vô cùng độc ác. Em cũng không cần phải áy náy, giết người đền mạng, thứ tồi tệ này năm đó dám làm, thì bây giờ cũng phải tự mình nhận lấy.

 

Chúng ta cũng coi như là tận tình tận nghĩa rồi.”

 

“Nhà họ Giản đã vì nó mà mất đi một người, không thể để thứ tồi tệ ấy hại nhà họ Giản nữa.

 

Em đi đem cái nhân sâm mà anh cất giấu kĩ càng ấy lấy ra, ngày mai cùng anh đến nhà họ Thẩm”

 

Cửa của kí túc xá vẫn đang mở, trong phòng khách, người phụ nữ nhữn người ra đất, ngẩn người nhìn xuống những viên gạch.

 

Cứ yên lặng như vậy, đờ ra nhìn xuống những viên gạch, một dòng nước mắt trong veo, từ từ trượt xuống khuôn mặt.

 

Từng cho rằng, nụ cười của Monalisa, có người nói, Monalisa một mắt thì đang khóc, một mắt thì đang cười, đây là một chuyện hoang đường và vô lí như thế nào.

 

Giản Đường cũng luôn cho răng, đó chỉ là sự trùng hợp, là vấn đề dùng màu của nhà họa sĩ, sau đó được những người đời sau, tuyên truyên khoa trương lên.

 

Trên thế giới này, làm sao có thể song song tôn tại, một mắt đang khóc, và một mắt đang cười chứ?

 

Quá vô lí!

 

Nhưng hôm nay, Giản Đường cảm thấy, trên thế giới này, có song song tồn tại hai biểu cảm phân biệt.

 

Ví dụ bản thân của lúc này, chính là như vậy.

 

Sự vui sướng khi được phục thù, khiến cô muốn bật cười to lên, nhưng thái độ nhìn mình như rác rưởi của người thân, lại khiến cô đau đớn muốn bật khóc… Cuối cùng, dòng nước mắt trong veo này, lại lộ ra một chút sự điên khùng.

 

Cô không biết là đang cười khóc, hay là đang khóc cười nữal Ngày hôm sau Trong nơi ở của nhà họ Thẩm, trên chiếc sô pha trong phòng khách, một người đàn ông đang tao nhã ngồi ở đó.

 

Mà đối diện chiếc sô pha, một đôi vợ chồng trung niên đang dè dặt để nịnh hót.

 

Sau lưng người đàn ông, có một người quản gia sắc mặt nghiêm túc đang đứng ở đó, tóc mai trắng xám, vẻ mặt trang trọng.

 

Ánh mắt của Thẩm Tư Cương, liếc món quà đang để tràn bàn ở trước mặt, rồi đặt lên người của đôi vợ chồng trung niên ở đối diện.

 

Hơi hơi mím môi, “Ý của chủ tịch Giản, tôi đã hiểu rồi” Trong con mắt của anh có chút ngạo mạn, nói xong, chỉnh tê đứng dậy, gọi một tiếng: “Chú Hạ, tiễn chủ tịch Giản và phu nhân Giản đi”

 

“Được, cậu chủ”

 

Quản gia Hạ đi lên phía trước, hơi hơi cong lưng, làm động tác “mời”: “Cậu chủ dạo gần đây công việc bận rộn, ý của ông chủ Giản và phu nhân Giản, cậu chủ đã hiểu rồi. Để tôi tiễn hai người đi”

 

“Vậy món quà này…” Giản Chấn Đông bỗng có chút căng thẳng, vẻ mặt kì vọng nhìn Thẩm Tư Cương.

 

Người đàn ông hơi nghiêng đầu, trên môi hé lên một nụ cười nhẹ nhàng: “Tấm lòng của chủ tịch Giản, giữ lại đi”

 

Nói xong, trong lòng Giản Chấn Đông thở phào nhẹ nhõm… Nhận quà rồi, cũng có nghĩa là chấp nhận sẽ không vì thứ tôi tệ kia, mà làm liên lụy đến tập đoàn Giản thị, và những người khác của nhà họ Giản nữa.

 

“Chủ tịch Thẩm tiếp tục làm việc đi, tôi xin phép.”