Tình Yêu Suốt Đời

Chương 150




Chương 150:

 

Ý của lời nói là muốn chất vấn Giản Đường: Nếu đã có thể cầu xin ông chủ tha cho tôi một con đường sống, thì tại sao lại không thẳng thắn xin ông chủ nương tay cho chứ.

 

Giản Đường không ngờ rằng, Trân Mộc Mộc sẽ hỏi một câu hỏi như thế này, Thẩm lặng một lúc, cô ấy nói: “Cô ốm chết, tôi không quan tâm; cô bị tai nạn xe chết, tôi không quan tâm; cô một lần nữa gây chuyện với ông chủ, bị giày vò đến chết, tôi cũng không quan tâm.

 

Nhưng lần này, suy cho cùng cũng liên quan đến tôi. Mà tôi, không muốn nợ thêm một tính mạng nào nữa, bất kể là ai, người hãm hại tôi hoặc là người xa lạ, chỉ cần sự sống chết của cô ấy, có liên quan đến tôi một chút, cho dù là trực tiếp hay gián tiếp, tôi vẫn sẽ đến cầu xin ông chủ.

 

Bởi vì tôi, không muốn sống một cuộc sống thoi thóp ở nửa quãng đời còn lại, còn phải gánh vác một tính mạng nữa”

 

Chí ít, cái giá người đàn ông đó đưa ra cô ấy vẫn có thể bồi thường được, nhưng nếu nợ một tính mạng, thì cả đời này, cũng không bao giờ bồi thường được hết.

 

“Trân Mộc Mộc, nói theo một cách khác, giả sử hôm đó chỉ cô đắc tội với ông chủ, mà không liên lụy một chút nào đến tôi, tôi đảm bảo, ngày hôm đó tôi nhất định sẽ không cầu xin giúp cô, cho dù là giá nào cũng không cần nhiết phải trả, bởi vì tôi cũng sẽ không thay cô cầu xin một lời”

 

Giản Đường nói với Trân Mộc Mộc như vậy, dường như, đến cả bản thân cô cũng phải tin cái lí do này.

 

Chỉ là, ở sâu trong lòng cô, có lẽ có một chút kiêu ngạo mà ngay cả bản thân cô cũng không cảm nhận ra… Trân Mộc Mộc là ai? Trân Mộc Mộc chả là gì! Trân Mộc Mộc không phải là A Lộc, Trân Mộc Mộc không xứng để cho nửa quãng đời còn lại của mình phải nợ cái gì!

 

Ở sâu trong lòng của Giản Đường, có chút kiêu ngạo như vậy… Cô ấy rụt cổ, thê lương, tầm thường như hôm nay, cuộc sống trong tù ba năm, đã ép chặt lòng kiêu ngạo của cô ấy xuống, những thứ không thể xóa nhòa là những thứ ngấm vào xương vào máu.

 

Cô… sớm đã quên rồi, hình ảnh bản thân đã từng tự tin kiêu ngạo ấy, nhưng có những thứ, lại ẩn giấu vào sâu trong lòng, rồi hòa vào trong máu và trong thịt.

 

Trân Mộc Mộc bị Giản Đường đẩy ra ngoài, vào lúc cửa đóng lại, Trân Mộc Mộc vẫn còn đang ngơ ngẩn.

 

Bên tai cô ta vẫn văng vắng… hôm nay, điều khiến cho cô ta chấn động nhất không phải là những lời nói nhìn thấu mọi thứ của Giản Đường, mà là câu nói cuối cùng của Giản Đường… vô cùng lạnh nhạt!

 

Giản Đường nói, nếu như mình phải chết, mà không có bất cứ liên quan gì đến Giản Đường, vậy thì, cho dù có đưa ra bất kì giá nào, cũng tuyệt đối không cầu xin giúp mình.

 

Vô cùng lạnh nhạt… phải là người như thế nào, mới có thể lạnh nhạt được như vậy?

 

Không sai, chính là lạnh nhạt, một người phụ nữ vâng vâng dạ dạ tâm thường, mà đối với việc sống chết, lại lạnh nhạt như vậy.

 

Một mâu thuẫn kì lạ.

 

Đột nhiên, trong đầu hiện ra mọi thứ liên quan đến Giản Đường, khoảnh khắc này, Trân Mộc Mộc dường như có thể hiểu được, tại sao Giản Đường lại không màng đên tôn nghiêm mà bò ra đất vẫy đuôi xin ăn, rồi làm những chuyện mà người khác chắc chắn sẽ không làm… bởi vì người phụ nữ này, không quan tâm đến bản thân.

 

Trân Mộc Mộc chỉ biết lí do đầu tiên, chứ không biết lí do thứ hai… Giản Đường cô ấy, không thể quan tâm đến bất kì người nào rồi, kể cả bản thân cô.

 

Thứ duy nhất còn sót lại ở cuộc đời này, chính là thay một người con gái thực hiện ước mơ.

 

Lúc Trân Mộc Mộc rời đi, có chút ngẩn ngơ, cô ta, vẫn hận Giản Đường như thế… Cậu chủ Tiêu vì Giản Đường, mà lại ra tay tàn nhẫn với mình như vậy.

 

Cho dù Giản Đường là thực sự đáng thương, hay giả bộ đáng thương, chí ít, Giản Đường đã vì tiền, mà có thể làm những chuyện hèn hạ như vậy, điều này là thật, là một bí mật mà tất cả mọi người ở Đông Hoàng đều biết.

 

Cậu chủ Tiêu… chỉ là phải chịu sự che đậy của Giản Đường mà thôi.

 

Trân Mộc Mộc cho rằng, cô ta, sẽ khiến cho cậu chủ Tiêu nhìn thấy được bộ mặt thật của Giản Đường!

 

Màn đêm kéo xuống.

 

Ở lối thang bộ tăm tối, có một bóng đen đang đứng.

 

Trân Mộc Mộc giật bản mình.

 

“Anh, sao anh vẫn chưa đi chứ?”

 

Kane khoanh tay, tựa vào tường, nghiêng đầu nhìn Trân Mộc Mộc cười: “Không cẩn thận, làm rơi điện thoại vào trong túi áo khoác của cô.”

 

Vừa nói, vừa chìa tay ra cho vào trong túi áo khoác của Trân Mộc Mộc.

 

“Này! Anh muốn làm gì, muốn ăn cướp sao?

 

Tôi phải báo cảnh…” sát…

 

Lời chưa nói xong, Trân Mộc Mộc đơ người ra nhìn, bàn tay thon dài của người đàn ông, lấy ra chiếc điện thoại từ trong túi áo khoác của cô ấy, mà chiếc điện thoại đó, không phải là của mình.