Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

Chương 396




Trên mặt Mộ Long vẫn nở nụ cười vô lại, nhưng trong lòng Giản Nghệ Hân lại cảm thấy ấm áp.

Ông Trình khó xử. Thật ra năm đó, ông cũng nghỉ ngờ chuyện Thái Anh Mai đột ngột rời đi, nhưng lúc đó cháu gái bỗng mất tích, nên ông không tiếp tục truy hỏi nữa. Giờ ngẫm lại...

Mắt thấy ông cụ đã hơi dao động, Mộ Long vội đẩy Giản Nghệ Hân: “Cô có bị ngốc không, chẳng phải cô luôn

muốn tìm người nhà à? Mau cầu xin ông cụ giúp đỡ đi” Giản Nghệ Hân nhất thời do dự, Mộ Long đứng xem náo nhiệt không ngại làm to chuyện, xúi giục: “Ông già, tôi nhớ có lần vô tình nghe ông nhắc đến, lúc Giản Thúy Vy được đón về vẫn chưa làm giám định thân phận, ông nói thử

xem liệu có khả năng này không, thật ra Giản Nghệ Hân mới là cháu gái ông?” Anh đã sớm không ưa Giản Thúy Vy rồi, cộng thêm việc anh đã xem qua tranh của Giản Nghệ Hân, cảm thấy cô

thật sự có phong độ của ông cụ hồi còn trẻ...

Ông cụ thầm ngẫm nghĩ, cô nhóc này là cháu gái mình? Nhưng suy nghĩ to gan này vừa lóe lên trong đầu, đã bị ông cụ Trình từ chối: “Cậu nói lung tung gì đấy? Quan hệ máu mủ sao có thể ẩu tả như vậy được? Bỏ đi, hôm nay tôi cũng mệt rồi, nên hai cô cậu về đi”

Ông cụ đã hạ lệnh đuổi khách, Giản Nghệ Hân và Mộ Long liếc nhìn nhau, anh nhìn thấy rất rõ tia mất mát trong mắt cô.

Anh vỗ vai Giản Nghệ Hân: “Được rồi, vậy hôm khác tôi sẽ gọi người tới chuyển mấy tác phẩm đó tới chỗ của tôi, chúng tôi về đây”

Dứt lời, Mộ Long đã nắm tay Giản Nghệ Hân rời đi... Nhưng Mộ Long không lái xe đến phòng làm việc, mà đi tới bệnh viện tư nhân rất có tính bảo mật.

“Mộ Long, sao chúng ta lại tới đây?”

“Cô đúng là đầu gỗ mà!” Mộ Long kéo Giản Nghệ Hân xuống xe, rồi lấy một thứ trong túi ra: “Hì hì, tóc của ông cụ đấy, lão già đó bị rụng tóc nghiêm trọng, nên tôi Lâm ý. nhặt lên từ trên sofa”



“Anh đang..."

“Chẳng phải đi làm giám định người thân là sáng tỏ mọi chuyện à?”

Giản Nghệ Hân vốn không muốn làm chuyện lén lút như vậy, nhưng cô nóng lòng muốn biết thân thế của mình, nên gật đầu.

Hai người ngồi đợi rất lâu, thì y tá mới tới lấy máu của Giản Nghệ Hân.

Giản Nghệ Hân hơi căng thẳng ngồi trên ghế ngoài hành lang. Cô vừa mới xét nghiệm máu, nên đang dùng bông gòn bịt lỗ kim lại, sắc mặt hơi trắng bệch.

Bởi vì Giản Nghệ Hân vốn mặc váy sát nách nên cực kỳ

thuận tiện. Mộ Long thấy dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô thì ánh mắt hơi rung động: “Nghệ Hân, dù gì chúng ta cũng rảnh rỗi, liệu cô có thể nói cho tôi biết trước đây cô sống như thế nào không?”

“Anh muốn nghe quá khứ của tôi làm gì?” Giản Nghệ Hân không tình nguyện.

“Để cung cấp tư liệu sống cho nghệ thuật ấy mà. Cô có nói hay không? Nếu cô nói thì tôi có thể dạy vẽ cho cô” “Anh nói thật?” Giản Nghệ Hân nhất thời sáng mắt, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Mộ Long, cô mới lên tiếng: “Từ nhỏ bà nội luôn cho những thứ tốt nhất, mặc dù chúng tôi nghèo, nhưng bà nội chưa từng bạc đãi

tôi. Mấy bạn nhỏ khác đi học, thì bà nội cũng Lâm gắng nhờ vả quan hệ để tôi được đi học...”

Mặc dù cuối cùng cô vẫn chưa học xong.

Nhưng Giản Nghệ Hân luôn cảm kích bà nội. Nếu không có bà nội, sẽ không có cô ngày hôm nay.