Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

Chương 364




Không lâu sau, cửa phòng bao được đẩy ra, sóng nhiệt ùa tới, những người đang có mặt lập tức reo hò chúc mừng nhân vật chính ngày hôm nay - Mộ Long.

Mộ Long kéo Giản Nghệ Hân giới thiệu với mọi người, Giản Nghệ Hân cũng không phải là người không biết chơi bời, rất nhanh đã hòa nhập với đám người.

Cô cảm nhận được bầu không khí giữa mọi người, cũng tham gia chơi trò chơi với mọi người cho náo nhiệt.

Mộ Long nhìn Giản Nghệ Hân hòa nhập như thế thì thở phào nhẹ nhõm. Anh ta biết chuyện của Lâm Thế Kiệt và Giản Thúy Vy nhất định sẽ khiến cô nhóc này buồn bực trong lòng, vì thế nên liền mượn cơ hội này để cô thả lỏng một chút.

Ai bảo anh ta là một ông chủ vô cùng tốt bụng chứ?

“Tới đây, cạn ly!”

“Cạn ly!”

Giờ khắc này còn có một chiếc Porsche trông rất khiêm tốn đậu trước cửa quán bar, ngay sau đó Lâm Thế Kiệt bước. Xuống xe.

Lâm Thế Kiệt thấy hơi đau đầu. Anh nhìn về phía Chu Loan bên cạnh: “Chuyện gì?”

“Chuyện này... hình như cậu Thẩm thất tình, anh ta nói anh †a đã ở trong đó rồi” Chu Loan nói. Truyện Nữ Cường

Hôm nay, lúc sắp tan làm, Lâm Thế Kiệt vốn muốn về tìm Giản Nghệ Hân cùng trải qua một đêm vui vẻ, nhưng Thẩm Quan Lâm lại gọi điện tới gọi anh ra ngoài, bị Lâm Thế Kiệt từ chối.



Nhưng rồi không lâu sau người của quán bar lại gọi điện bảo Lâm Thế Kiệt tới đây xem, nói là Thẩm Quan Lâm mượn rượu làm càn.

Anh ta là thái tử nhà họ Thẩm, ai ngăn cho nổi?

Chỉ có thể nhờ Lâm Thế Kiệt tới mà thôi.

Lâm Thế vừa bước vào phòng bao liền nhìn thấy Thẩm Quan Lâm nằm chổng bốn vó trên sofa, tay chân anh ta vốn đã dài, giờ nhìn thế này cả người trông càng thanh mảnh tuấn tú, chỉ là.

“Này, đừng có giả chết nữa”

Lâm Thế Kiệt ghét bỏ đi tới đá anh ta một cái, Thẩm Quan Lâm lập tức bừng tỉnh, chiếc khăn đang phủ trên đầu cũng rơi xuống, đầu tóc rối tung lòa xòa trước trán, có lẽ bởi uống quá nhiều nên lúc này hai má đều ửng hồng.

“Sao thế sao thế?”

Thẩm Quan Lâm vừa bò dậy liền nhìn thấy Lâm Thế Kiệt, anh ta cười cợt nói: “Không phải cậu không tới sao? Sao giờ lại tới rồi?”

“Tôi không đến chẳng lẽ trơ mắt nhìn cậu chết ở đây luôn sao?”

Lâm Thế Kiệt cáu kỉnh nói. Nếu không phải là Thẩm Quan Lâm, sợ là bây giờ anh đã ôm người đẹp trong vòng tay rồi. Hai người chơi với nhau thế này đã rất lâu rồi, Thẩm Quan Lâm “xùy' một tiếng, không nói gì nữa. Lâm Thế Kiệt đi vào, lại đá anh ta cái nữa: “Ngồi lui ra kia”

Trên chiếc bàn nhỏ trong phòng để đầy các loại rượu, đa số đều đã được mở ra, vừa nhìn là biết vừa nãy Thẩm Quan Lâm đã uống không ít. Lâm Thế Kiệt liếc anh ta một cái, anh cầm ấm trà bên cạnh tự rót cho mình một ly, chuẩn bị từ tốn uống trà, ai ngờ vừa mới đưa đến bên miệng đã bị Thẩm Quan Lâm giật mất. “Uống nước làm gì, uống rượu đi”