Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

Chương 361




“Xin chào, xin hỏi chị có cần gì không ạ?”

Giản Nghệ Hân vội vàng đặt bút xuống, ngón tay cọ lên trên váy, lúc cô ra ngoài thì chợt sững sờ khi nhìn thấy người tới. Là Tào Nguyệt Hằng.

Sao cô †a cứ như âm hồn không tan thế?

Bên cạnh Tào Nguyệt Hằng còn có một người phụ nữ khác, mà người này trông cũng có vẻ sang trọng, vừa nhìn đã biết là người giàu. Nhưng cô ta quen biết người như vậy từ khi nào thế?

Giản Nghệ Hân bĩnh tĩnh bước tới, lịch sự hỏi: “Xin hỏi hai người muốn xem gì ạ?”

Cô không định dây dưa quá nhiều với Tào Nguyệt Hằng, nhưng không có nghĩa là cô ta sẽ bỏ qua cho cô một cách dễ dàng như vậy. Hôm nay cô ta tới đây là đã lên kế hoạch từ trước rồi. Tên Ngô Triết chết tiệt ngay cả Giản Nghệ Hân cũng không xử lý nổi, đúng là đồ vô dụng.

“Ô, chẳng phải Nghệ Hân đây sao? Nghệ Hân, sao cô lại ở đây thế?”

Tào Nguyệt Hằng buông tay người phụ nữ kia ra, bỗng bước tới chỗ Giản Nghệ Hân. Cô không ngờ cô ta lại tỏ ra thân thiết với mình như vậy, hơi lơ là một chút đã bị cô ta túm lấy Tay.

Tào Nguyệt Hằng nhiệt tình kéo tay Giản Nghệ Hân rồi vuốt ve: “Nghệ Hân, chúng ta đã lâu rồi không gặp nhỉ? Sao cô không nói cho tôi biết cô đi làm ở đây thế?”



“Hai người quen nhau à?”

Người phụ nữ trông có vẻ giàu sang này thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi. Cô ta đi dạo khắp nơi, thưởng thức các tác phẩm xung quanh. Tào Nguyệt Hằng vội nói: “Tất nhiên là quen rồi. Chị Hà, để em giới thiệu với chị, đây là Giản Nghệ Hân, bạn học cấp hai với em, nhưng mà... Ôi, nói ra cũng thật đáng tiếc, từ nhỏ nhà Nghệ Hân đã rất nghèo. Tuy thành tích cấp ba rất tốt, nhưng lại không có tiền học đại học, đành bỏ dở việc học cấp ba giữa chừng ra ngoài thêm, cho nên bây giờ... bây giờ ngay cả bằng cấp ba cũng không có”

Tào Nguyệt Hằng nói xong còn giả bộ định lau nước mắt, Giản Nghệ Hân nghe mà chỉ cảm thấy phải Lâm nén lửa giận trong lòng.

Chuyện cô bỏ dở việc học cấp ba giữa chừng gần như là nỗi đau cả đời này của cô.

Nếu như không phải do bà nội ốm yếu thì với thành tích học. tập tốt, cộng thêm sự ham học của Giản Nghệ Hân, nói không chừng bây giờ cô đã thi đậu đại học rồi, chứ không phải lăn lộn làm thuê nhiều năm như vậy.

Nghĩ tới đây, sao trong lòng cô không cảm thấy mất mát cho. được?

Nhưng Tào Nguyệt Hằng lại làm như không biết, còn nói: “Chị Hà ơi, chị không biết đấy chứ, tuy nhà Nghệ Hân nghèo. nhưng cô ấy lại cưới được một ông chồng rất giàu đấy. Chúng ta phải học tập cô ấy, đúng rồi, sao chồng cô lại nỡ lòng nào để cô ra ngoài đi làm thuê thế này?”

Câu nào của Tào Nguyệt Hằng cũng đều mang gai.

Nếu đến tận bây giờ, Giản Nghệ Hân vẫn còn chưa hiểu ý định cô ta tới đây là gì thì cô chính là kẻ ngốc đến cùng cực. Cô bình tĩnh rút tay mình khỏi tay của Tào Nguyệt Hằng: “Cô không nói tôi cũng quên mất đấy? Nguyệt Hằng, cô và Hà Thuyết đã ly hôn chưa thế? Lúc tôi và anh ta yêu nhau, anh †a có nói rằng sau này sau khi kết hôn sẽ viết tên tôi lên giấy tờ nhà đấy? Sau khi hai người ly hôn, dù thế nào cô cũng phải được một căn nhà chứ nhỉ. À đúng rồi! Suýt chút nữa tôi quên mất... dù sao bản lĩnh giật bạn trai người khác của cô rất lợi hại, thật ra cũng chẳng thiếu một căn nhà đâu nhỉ?"