Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

Chương 350




“Thầy à, con với cô ấy là người một nhà, nếu như có người muốn tổn thương cô ấy, tức là chống đối con.”

“Con... Cái thằng bé này”

Ông cụ Trình thở dài, sao ông ta lại không biết rằng thà phá một ngôi miếu chứ không ai phá một cuộc hôn nhân, nhưng còn Giản Thúy Vy... ông ta không đành lòng.

Lâm Thế Kiệt thấy ông cụ Trình thở dài thì trong lòng cũng không nỡ: “Thầy à, thầy vẫn nên khuyên Thúy Vy đi. Từ trước. đến giờ con chỉ coi cô ấy như em gái. Huống chi bây giờ con đã kết hôn rồi, chuyện chúng con là không thể nào đâu thầy” “Được rồi, nếu con đã kiên trì như vậy, thầy cũng không nói gì nữa. Dù sao cũng là chuyện của đám trẻ các con”

Ông cụ nói xong, định đi luôn thì lúc này Lâm Hàn Tình bỗng chân nam đá chân chiêu chạy vào: “Không xong, không xong rồi, Thúy Vy uống rất nhiều thuốc ngủi”

“Thế là thế nào? Đang yên đang lành tại sao lại có thể như: Vvậy.."

Ông cụ nghiêng ngả, suýt ngã xuống, may mà Lâm Thế Kiệt nhanh tay lẹ mắt đỡ ông ta, Lâm Thế Kiệt trừng mắt nhìn thoáng qua Lâm Hàn Tình, sau đó dìu ông cụ đi về phía phòng bệnh của Giản Thúy Vy.

Giản Nghệ Hân vừa rửa xong bát đũa quay lại, nhân tiện hỏi bác sĩ bệnh tình Lâm Thế Kiệt thế nào rồi, ai ngờ đã nhìn thấy Lâm Thế Kiệt dìu ông cụ hốt hoảng đi về phía phòng bệnh. Đêm qua, cô cùng Lâm Thế Kiệt đến bệnh viện, dĩ nhiên cô biết gian phòng bệnh kia là của Giản Thúy Vy, chẳng lẽ Giản Thúy Vy lại xảy ra chuyện gì?

Lòng Giản Nghệ Hân thắt lại, bỗng nhiên có linh cảm xấu, vội vàng đi theo.

Giản Thúy Vy nằm trên giường bệnh, vừa rồi sắc mặt còn trắng bệch, bác sĩ y tá xếp thành vòng tròn. Đợi đến lúc chật vật cứu được thì ông cụ mới chen vào: “Thúy Vy à, cháu như thế này là muốn làm gì đây?”

“Ông ngoại, hu hu... Cháu không muốn sống nữa”



Giản Thúy Vy nằm bẹp trên giường bệnh, miệng cũng đã khô khốc, bác sĩ y tá đều nhường chỗ cho.

Khóe mắt Giản Thúy Vy hơi ươn ướt, cô ta nhìn thoáng qua. Lâm Thế Kiệt nhưng rất nhanh đã thu ánh mắt về: “Ông ngoại, cháu cảm thấy rất khó chịu, cháu không muốn sống. tiếp nữa, bọn họ đều đang cười nhạo cháu...”

“Ai, ai dám cười nhạo cháu?”

Ông cụ Trình quát một tiếng vô cùng tức giận, trán nổi gân xanh. Có thể nhìn ra được chắc hẳn ông cụ vô cùng yêu thương đứa cháu ngoại này.

Lông mày Lâm Thế Kiệt nhíu chặt lại.

Anh cũng đang mặc quần áo bệnh nhân, cũng trị bệnh ở bệnh viện này như Giản Thúy Vy, cho nên giờ phút này hai người ở gần nhau vậy mà lại trông vô cùng xứng đôi.

Giản Nghệ Hân đứng ở cửa, trà trộn vào trong đám bác sĩ y tá, cũng không có ai phát hiện ra cô.

Nhưng cô nhìn mọi thứ diễn ra trong phòng, có cảm giác mình như người ngoài không hòa nhập vào được.

“Chắc là hai người nhà của bệnh nhân đi ngang qua đó ạ” Lâm Hàn Tình ở phía sau đứng ra lên tiếng, cuối cùng nhìn vào Giản Thúy Vy, có phần uất ức, bảo: “Ông Trình, ông đừng trách Thúy Vy ạ, do vừa rồi có mấy người bàn tán ầm ï, hình như họ đã đọc báo sáng nay, nói Thúy Vy là con giáp thứ mười ba, muốn chen chân vào, còn nói... còn nói..” “Còn nói cái gì?”

Hiện giờ ông cụ Trình đã ở ranh giới sắp bùng nổ rt Đứa cháu gái cưng của ông ta sao có thể bị người khác chửi bới như thế?