Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

Chương 346




Trước kia có một lần Giản Nghệ Hân ngủ nướng, Lâm Thế. Kiệt thử gọi cô dậy, ai ngờ Giản Nghệ Hân lại lập tức nổi giận!

“À chuyện này à..” Giản Nghệ Hân xấu hổ cười, cô cũng nhớ đến chuyện ngày hôm đó, đành phải vờ như không có chuyện gì cúi đầu xuống mở cơm canh ra: “Đây là cháo tốt cho dạ dày mà dì Liễu chuẩn bị riêng cho anh ấy, nhân lúc còn nóng anh mau ăn đi.”

“Được”

Lâm Thế Kiệt xua xua tay bảo Chu Loan ra ngoài, còn mình thì vờ như không có chuyện gì giấu quyển tạp chí bên tay đi. Những chuyện này không để Giản Nghệ Hân biết thì hơn. Giản Nghệ Hân múc cháo cho Lâm Thế Kiệt như một người vợ mới chu đáo, Lâm Thế Kiệt nhìn cô bận rộn bên cạnh mình, chợt cảm thấy ở viện thêm mấy ngày cũng không “Lâm Thế Kiệt? Lâm Thế Kiệt, anh làm gì đấy? Gọi anh mấy lần rồi mà anh cũng không nghe thấy”

Lâm Thế Kiệt nhíu mày nói

Lúc này Lâm Thế Kiệt mới tỉnh táo lại: “Hả?”

“Ăn cháo đi, nếu không lát nữa sẽ nguội mất” Giản Nghệ Hân chỉ vào cháo, không thể không nói tay nghề của dì Liễu đúng thật là rất tốt, chỉ ngửi mùi thôi đã thơm nức mũi rồi. Giản Nghệ Hân không khỏi nếm một ngụm, lập tức tươi cười nói: “Ngon lắm đó, anh chắc chắn là không ăn thử à?”

“Em đút cho anh” Lâm Thế Kiệt nói.

“Anh không có tay à?” Hiển nhiên là Giản Nghệ Hân không đồng ý, cô đặt bát đũa xuống bàn, đợi Lâm Thế Kiệt ăn. Lúc cô vừa vào thấy sắc mặt Lâm Thế Kiệt còn khá tốt, chắc không có gì đáng ngại. Lúc này mới có thể yên tâm.

Sao Lâm Thế Kiệt có thể bỏ qua cơ hội này được?

Anh lập tức xòe hai tay ra: “Anh là bệnh nhân đó”



“Anh còn không biết ngại mà nói à? Không phải chỉ ăn đồ Tây thôi sao? Sao còn bị viêm dạ dày cấp tính nữa chứ” Giản Nghệ Hân không khỏi nhìn chằm chằm vào bụng Lâm Thế Kiệt.

Người này là cành vàng lá ngọc à?

Đồ ăn rẻ tiền ở bên ngoài cũng không ăn nổi?

Đôi môi Lâm Thế Kiệt khẽ mấp máy, chợt có kích động muốn ném Giản Nghệ Hân ra ngoài, nhưng lại thầm nói với bản thân, bọn họ đang yêu nhau, không thể nổi giận.

Đúng rồi, đang yêu.

“Anh thấy bạn gái nhà người ta toàn đút cho bạn trai ăn thôi” Lâm Thế Kiệt bình tĩnh nói.

Giản Nghệ Hân lập tức bật cười.

Nhưng nghĩ lại, hình như việc đút cho bạn trai quả thực là nghĩa vụ của bạn gái... Được thôi, ai bảo tối qua cô đã đồng ý lên chiếc thuyền tặc này chứ?

Giản Nghệ Hân chấp nhận số mệnh đút cho Lâm Thế Kiệt, Lâm Thế Kiệt lập tức trở nên vô cùng vui vẻ.

Anh hưởng thụ cháo dì Liễu nấu, chỉ cảm thấy lần này ngon hơn bất cứ lần nào khác. Khi nào về phải bảo dì Liễu nấu nhiều hơn mới được.

“Lâm Thế Kiệt, anh ăn cháo thì ăn đi, cắn ngón tay em rồi!”