Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

Chương 232




Giản Nghệ Hân nhìn Thẩm Quân, anh ta đã sợ hãi đến trắng bệch mặt, loạng choạng ngồi dưới đất không dám tin nhìn hai người họ, chỉ sợ Giản Nghệ Hân sẽ thật sự hất nước lên người anh ta.

Nếu gương mặt này bị hủy, sau này anh ta phải sống thế nào? Sau này nào còn cô gái nào chịu theo anh ta nữa? “Cậu ta đã làm sai, phải trả giá” Lâm Thế Kiệt nói một cách đơn giản.

Về phía anh, nếu không phải sợ Giản Nghệ Hân sẽ thấy sợ hãi, bây giờ thứ trên tay cô chắc đã là axit sunfuric rồi, dám bắt cóc người phụ nữ của anh, không muốn sống nữa à.

Bàn tay cầm Lâmc trà của Giản Nghệ Hân ngập ngừng một lúc, sắc mặt vô cùng rối rắm.

Cô thật sự rất ghét việc Thẩm Quân đã ức hiếp mình, nhất là ngày hôm qua cô đã vô cùng sợ hãi, nhưng bây giờ làm như vậy...

“Nghệ Hân, nếu cô vẫn cứ yếu đuối mãi, bọn họ sế cảm thấy cô dễ bắt nạt”

Lần đầu tiên Lâm Thế Kiệt nói chuyện với Giản Nghệ Hân dịu dàng đến vậy, có lẽ là do những lời nói thì thầm hôm qua lúc hai người triền miên, khiến anh vô thức coi Giản Nghệ Hân là vật sở hữu của mình. Mà người của Lâm Thế Kiệt anh không thể bị người khác bắt nạt được.

Lâm Thế Kiệt biết thay đổi Giản Nghệ Hân trong giây lát có chút khó khăn, anh nắm chặt tay Giản Nghệ Hân, đưa

cô bước đến trước mặt Thẩm Quân, dịu dàng nói: “Nhắm mắt lại”



Cô không muốn làm, anh cũng muốn cô phải làm.

Giọng nói của Lâm Thế Kiệt giống như có ma lực, Giản Nghệ Hân do dự một lúc, rất nhanh đã nghe theo lời anh nhắm mắt lại, đứng bên cạnh Lâm Thế Kiệt, ngửi mùi bạc hà nhàn nhạt trên người anh, cô cảm thấy rất an tâm. “Aaaaaaaa.."

Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy tay của cô bị người khác điều khiển, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như tiếng lợn bị cắt tiết, cô mở mắt ra thì liền thấy Thẩm Quân ôm mặt mình kêu gào, mặt anh ta sưng đỏ một vùng, nước thuận theo cằm anh ta mà chảy xuống. Giản Nghệ Hân sợ hãi, Lâmc trà rơi xuống đất “keng” một tiếng.

“Đây là sự trừng phạt đối với cậu ta” Lâm Thế Kiệt nói. Giản Nghệ Hân Lâm gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, cô biết Lâm Thế Kiệt chỉ đang muốn tốt cho cô mà thôi, tục ngữ nói người hiền thường bị bắt nạt, gia tộc lớn giống như nhà họ Lâm, chắc chắn là có rất nhiều người nhìn chằm chằm như hổ rình mồi vào vị trí của bọn họ, vậy nên, có lẽ cách làm của Lâm Thế Kiệt là đúng.

“Đưa người xuống đi”

Lâm Thế Kiệt biết Giản Nghệ Hân nhất thời khó mà bình tĩnh lại, liền bảo Chu Loan đưa anh ta đi, Chu Loan gật đầu, biết tiếp theo nên làm như thế nào rồi.

Tổng giám đốc làm việc, chưa từng để lại đường lui, không cho người khác có cơ hội ngược gió xoay chuyển tình hình.

Cho đến khi Thẩm Quân bị đưa đi, đôi mắt Giản Nghệ Hân hiện lên một lớp sương mù, nhìn không ra tâm trạng. của cô, Giản Nghệ Hân ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Thế Kiệt tự cao tự đại: “Anh định xử lí Lâm Hàn Tình như thế nào? Trong chuyện này, cô ta mới là chủ mưu”

Nhìn gương mặt với những đường nét rõ ràng, nam tính của Lâm Thế Kiệt, trái tim của Giản Nghệ Hân như bị thứ gì đó chặn lại.