Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

Chương 129




CHƯƠNG 129

“Tôi… Ờm…” Lâm Thế Kiệt kề gương mặt đẹp trai gần sát trước mắt, chỉ cần nhìn lướt qua, Giản Nghệ Hân lập tức sa vào đôi mắt đen tối sâu lắng của anh, cô có hơi căng thẳng nuốt nước miếng, trên mặt bất giác nở nụ cười lấy lòng: “Thật ra, cũng không nhất định… nhất định phải đi?”

Thấy cô liên tục thăm dò ở lằn ranh sống chết, tim Lâm Thế Kiệt giống như có một cái móng vuốt nhỏ liên tục cào cào.

Hô hấp của hai người quấn quanh vào nhau.

Lâm Thế Kiệt dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm cánh môi hồng nhạt của cô, ánh mắt có chút mờ ám, ngay cả nhịp thở cũng trầm hơn: “Hửm? Giản Nghệ Hân, chúng ta là vợ chồng.”

“Hả? Ha, đúng vậy.”

Lâm Thế Kiệt lấy được câu trả lời khẳng định, đột nhiên nở một nụ cười có thể quyến rũ mọi sinh linh: “Vậy chúng ta…”

“Làm một vài chuyện mà vợ chồng nên làm!”

“A… ưm… Lâm Thế Kiệt, anh buông tôi ra…” Giản Nghệ Hân dùng đôi tay đẩy ngực người đàn ông, mặt cô lập tức đỏ bừng, cơ thể bất giác cứng đờ lại, nhưng chỉ trong nửa giây, Lâm Thế Kiệt lập tức buông lỏng cô ra: “Lần sau sẽ không phải là trừng phạt đơn giản như thế này nữa.”

Trừng phạt?!

Anh lại dám xem cái này là trừng phạt?!

“Anh, sao anh lại hôn tôi?” Giản Nghệ Hân xấu hổ bụm mặt lại có chút không dám nhìn thẳng Lâm Thế Kiệt.

“Không được hôn sao?” Lâm Thế Kiệt nói: “Chúng ta đã làm chuyện vợ chồng rồi, hôn một chút thì đã là gì?”

“Anh im ngay!” Nhắc đến chuyện say rượu lần trước, Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy không còn chỗ dung thân, ai cũng biết lần đầu tiên của phụ nữ vô cùng trân quý, nhưng mà cô lại trong tình huống đầu óc không rõ mà bị Lâm Thế Kiệt…

Hu hu hu, Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy thiệt thòi to!

Cô trừng mắt hung dữ nhìn Lâm Thế Kiệt, xoay người đi lấy một cái chăn thật dày từ trong tủ ra, dựng thành sông Gianh chia cắt hai bên!

Buổi tối lúc Giản Nghệ Hân ngủ Lâm ý quấn chăn thật dày, cho dù Lâm Thế Kiệt nói cô sẽ nóng, nhưng Giản Nghệ Hân vẫn không buông tay, lỡ như chờ nửa đêm cô ngủ rồi Lâm Thế Kiệt lại hóa sói thì phải làm sao?

Vậy đến lúc đó cô ngủ mơ mơ màng màng chẳng phải là sẽ ỡm ờ…

Không được không được!

Nói đến cùng thì chuyện này phái nữ sẽ chịu thiệt nhiều hơn, cho nên Giản Nghệ Hân kiên quyết phải bảo vệ tốt trận địa quân mình.

Thế cho nên sáng sớm hôm thức dậy, Giản Nghệ Hân kéo chăn dày ra, vừa mở mắt đã nhìn thấy Lâm Thế Kiệt ngồi trên ghế ban công đọc báo. Ủa? Cô đang nằm mơ sao? Sao cái người đàn ông tối hôm qua còn cưỡng hôn cô, bây giờ lại lạnh nhạt ngồi ở đằng kia, giống như một bức tượng hoàn mỹ, đúng là tác phẩm nghệ thuật do trời cao tạo thành.

Đôi chân thon dài đan chéo vào nhau, đầu ngón tay trắng nõn cầm báo, rũ đầu, ánh mặt trời hắt lên người anh, bao phủ một vầng sáng lên người anh…