Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

Chương 127




CHƯƠNG 127

Chỉ với chín mươi nghìn, bạn sẽ có ngay một hình đại diện hoạt hình.”

Giản Nghệ Hân hài lòng nhìn vòng bạn bè của mình, mỉm cười.

Cô dường như thấy bản thân sắp kiếm bộn rồi.

Hình đại diện của cô là hình hoạt hình của chính cô, tóc búi lên, thân trên là áo sơmi lụa trễ vai màu trắng tinh, thân dưới là váy bò màu xanh nhạt, nhìn khá Tây và mang hơi thở thanh xuân, xinh đẹp gọn gàng.

Kỹ xảo hội họa của Giản Nghệ Hân chủ yếu là do cô tự học, không được đào tạo bài bản, nhưng cũng may cô thích nghiên cứu, nên cũng khá có hiệu quả.

Sau khi làm xong, cô vừa định post lên Facebook để quảng cáo một chút thì bỗng điện thoại di động vang lên.

Là một dãy số lạ…

Nhưng dãy số này đã in sâu trong đầu Giản Nghệ Hân. Giản Nghệ Hân không phải người thích trốn tránh, cô suy nghĩ một chút, vẫn ngồi thẳng người, nhận điện thoại.

“Alo, Nghệ Hân phải không? Anh là Hà Thuyết… anh… anh muốn gặp em một lần, không biết em có thời gian không?”

Hà Thuyết có vẻ mong chờ và không chắc chắn, thận trọng. Thái độ của anh ta khiến Giản Nghệ Hân cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó đâm vào. Hà Thuyết đã tốt nghiệp đại học, còn cô thì chưa học xong cấp 3, nên trước mặt Hà Thuyết và bạn anh ta cô luôn cảm thấy tự ti…

Nhất là khi hai người hẹn hò, anh ta rất ít khi dẫn cô đi gặp bạn mình.

Dù không nói ra, nhưng trong lòng Giản Nghệ Hân biết, Hà Thuyết coi thường trình độ học vấn của cô.

Chẳng bao lâu, anh ta đã dùng thái độ này nói chuyện với mình?

“Hà Thuyết, tôi sắp ngủ rồi, anh có chuyện gì nói thẳng đi.” Giản Nghệ Hân cắn môi nói.

“Nghệ Hân… anh và Nguyệt Hằng cãi nhau, hai bọn anh căn bản không phù hợp, anh…”

“Hà Thuyết, chúng ta đã chia tay rồi, anh thế nào cũng không liên quan gì tới tôi, ban đầu là chính anh lựa chọn Tào Nguyệt Hằng, tôi chúc hai người hạnh phúc, anh đừng gọi điện thoại đến đây nữa.” Giọng điệu của Giản Nghệ Hân hơi nặng nề, cô không thích cách hành sự của Hà Thuyết bây giờ lắm.

Giản Nghệ Hân vốn đang nằm dựa trên ghế sofa, lúc này cũng đã ngồi dậy.

Cô không biết giữa Tào Nguyệt Hằng và Hà Thuyết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ đã trở thành quá khứ!

“Nghệ Hân, anh…”

“Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.” Giản Nghệ Hân cắn môi nói. Khuyết điểm duy nhất của Giản Nghệ Hân có lẽ chính là khá mềm lòng, đặc biệt là đối mặt với người đã từng yêu.

Cô và Hà Thuyết là được Tào Nguyệt Hằng giới thiệu mới quen biết lẫn nhau, Tào Nguyệt Hằng lại là bạn học đại học với Hà Thuyết, lúc đó Giản Nghệ Hân làm thêm ở bên ngoài, thỉnh thoảng ăn cơm cùng Tào Nguyệt Hằng, cho nên đi nhiều cũng gặp được Hà Thuyết, Hà Thuyết cũng bắt đầu theo đuổi Giản Nghệ Hân.

Giản Nghệ Hân thu hồi suy nghĩ, muốn cúp máy, bên kia lại truyền đến giọng nói: “Nghệ Hân, anh sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy!”

Giản Nghệ Hân đã cúp máy.

Tình cảm trước kia cũng đã theo gió biến mất từ lâu.