Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

Chương 121




CHƯƠNG 121

“Giản Nghệ Hân, tôi đang nói chuyện với em đấy.” Lâm Thế Kiệt lạnh giọng lên tiếng.

Lúc này Giản Nghệ Hân mới chú ý thấy Lâm Thế Kiệt đang ở trước mặt mình, cô lập tức nhìn anh bằng ánh mắt đầy hy vọng, tựa như con mèo đang muốn xin ăn, ngay cả giọng điệu cũng nhỏ nhẹ: “Lâm Thế Kiệt, hôm nay anh có bận gì không?”

Hôm nay là cuối tuần, mai là ngày Giản Nghệ Hân phải đến công ty làm việc rồi.

Nhưng cô đã hồi hộp từ tối qua rồi, lòng háo hức, tay run run… dẫn đến việc sáng nay trời còn chư sáng cô đã dậy chọn quần áo.

Lâm Thế Kiệt tỉnh bơ nhướn mày, muốn đoán xem Giản Nghệ Hân lại bày trò gì, nhưng anh vẫn đáp: “Không bận gì.”

“Vậy chúng ta đi mua quần áo đi!” Nhất định phải mua một bộ quần áo để ngày mai đi làm, cô phải thật xinh đẹp!

“Không phải đã đưa thẻ ngân hàng cho em rồi à?”

“…” Lời của Lâm Thế Kiệt đả kích khiến Giản Nghệ Hân chỉ muốn nhào tới xé rách miệng anh, người đàn ông này đúng là trai thẳng mà! Giản Nghệ Hân Lâm gắng hết sức giữ nụ cười không bị thay đổi: “Nhưng anh là chồng tôi, nếu bị người khác chụp được bà Lâm đi dạo một mình cô đơn trong trung tâm thương mại, sợ là cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh đúng không?” Giản Nghệ Hân mở to mắt bịa chuyện, thực ra cô muốn nói rằng mắt nhìn của Lâm Thế Kiệt rất tốt, có thể lựa đồ giúp cô.

“Ồ?” Lâm Thế Kiệt bỗng lấy khăn lông xuống, nhìn Giản Nghệ Hân từ trên cao: “Muốn tôi đi cùng thì cứ nói thẳng.”

“Tôi, tôi đâu có.”

“Không có sao?” Lâm Thế Kiệt mỉm cười đẩy ẩn ý, gật đầu bảo: “Muốn tôi đi cùng cũng được, nhưng…”

“Nhưng gì?” Không phải tên này lại có ý định gì đấy chứ?

Giản Nghệ Hân thận trọng bảo vệ trước ngực mình, Lâm Thế Kiệt nhìn thấy chỉ bảo: “Tôi không có hứng thú với bánh bao nhỏ của em.”

“Anh mới là bánh bao nhỏ, cả nhà anh đều là bánh bao nhỏ!”

Giản Nghệ Hân xấu hổ chửi Lâm Thế Kiệt, sau đó nhét hết quần áo của mình vào trong vali, Lâm Thế Kiệt thấy cô lại cất valo vào tủ thì khẽ nhíu mày.

Giản Nghệ Hân không kìm nén được nỗi kích động trong lòng, vui vẻ nhảy chân sáo xuống lầu.

Nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, Lâm Thế Kiệt đứng bên lan can lầu hai đưa tay sờ ngực. Tại sao cuộc sống luôn bình yên của anh dường như đã nổi lên gợn sóng nhỉ?

Có vẻ để cô gái như vậy ở bên cạnh cũng không tệ lắm.

“Dì Liễu, hôm nay ăn gì vậy ạ? Ồ ồ, cháu muốn ăn cần tây và đậu cove xào!”Giản Nghệ Hân xách chiếc túi màu trắng,dựa vào cửa phòng bếp nói với dì Liễu đang nhặt rau, vì Lâm Thế Kiệt cực kỳ sạch sẽ nên trong nhà cũng chỉ có một mình dì Liễu là người giúp việc.

Nhân viên dọn vệ sinh bình thường sẽ chọn tới vào những lúc anh đi vắng.

“Vâng thưa mợ chủ.”

Nhìn thấy cảnh tượng ấm áp của hai người, khoé miệng Lâm Thế Kiệt bất giác nhếch lên. Có lẽ chính anh cũng không phát hiện, hồ nước đọng như anh dường như đã vì sự xuất hiện của Giản Nghệ Hân mà gợn sóng… Bởi vì hôm nay là ngày cuối tuần nên Lâm Thế Kiệt không gọi tài xế và trợ lý Chu tới, anh tự lái xe đưa Giản Nghệ Hân đi.