Sống nhiều năm như vậy, cô chỉ thấy qua nam thần trên màn hình TV.
Thẩm Trường Hà xuất hiện khiến cô có chút trở tay không kịp, đầu óc phản ứng trì độn, thốt ra một câu vô cùng ngu xuẩn, "Xin chào!"
Những lời này vừa nói ra, liền cảm giác ánh mắt tràn ngập xem thường của Tần Phong phóng tới cô.
Chắc chắn Tần Phong cho rằng đầu óc cô hỏng rồi!
Thẩm Trường Hà nhìn cô, mày hơi nhíu lại.
May là gặp người nhìn thấu việc đời, không dùng thái độ khinh thường giống như Tần Phong mà đối xử với cô.
Giọng anh hơi trầm, so với vẻ ngoài trẻ tuổi trầm ổn hơn rất nhiều: "Em đã ký đơn ly hôn chưa?"
"Chưa". Cho dù có ly hôn thì cô cũng không định ký vào, rõ ràng những điều khoản trên đó rất bất công với cô.
Hơn nữa, lúc ở ngoài cửa, cô còn nghe được Lương Thiến nói những lời đó ở trước mặt anh, cô lại càng không có ý định ký vào.
Thẩm Trường Hà có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn nhìn ra được anh đối với cô rất có kiên nhẫn, "Em có điểm gì không hài lòng về bản thỏa thuận ly hôn?"
Rất không hài lòng nha! Làm sao có thể hài lòng được!
Ai mà hài lòng với việc dọn đồ và ra khỏi nhà chứ?
Lộ Kiêu Dương nhìn Thẩm Trường Hà, vốn là muốn cùng anh bàn bạc lại về điều kiện, nhưng dù sao cô cũng chỉ là một học sinh, cho dù thường ngày trong đầu có vô vàn ý tưởng, nhưng trên thực tế, khi đối mặt với người xa lạ, vẫn là không thể nói ra được.
Sắp xếp lại từ ngữ hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng, nói với giọng điệu vô cùng nhát gan, "Thật ra tôi nghĩ chuyện ly hôn này vẫn nên cân nhắc kỹ lưỡng, nếu tùy tiện ly hôn sẽ không tốt cho đứa nhỏ, anh nghĩ sao?"
Đây đều là những lời mẹ cô nói khi khuyên dì cô đừng ly hôn, vừa lúc có tác dụng vào giờ phút này.
"Cô còn mặt mũi nói những lời này sao?" Tần Phong căn bản không tin những lời này là từ trong miệng Lộ Kiêu Dương nói ra, thậm chí ngay trước mặt Thẩm Trường Hà cũng không nhịn được châm chọc nói.
Lúc trước khi muốn ly hôn cùng Thẩm Trường Hà, cô ta cũng không nói như vậy.
Thẩm Trường Hà không lên tiếng, chỉ nhìn Lộ Kiêu Dương.
Hiển nhiên, những lời Lộ Kiêu Dương nói đều nằm ngoài dự liệu của anh.
Thấy Tần Phong phản ứng lớn như vậy, mà Thẩm Trường Hà lại nhìn cô không nói gì, Lộ Kiêu Dương đã cảm thấy lời cô nói cỏ vẻ không ổn lắm.
Cô có cảm giác nếu như mình còn tiếp tục nói ra lời nào, có khả năng là sẽ bị đánh.
Muốn làm dịu cơn giận của đối phương, cô vén mái tóc ẩm ướt, cố gắng chuyển đề tài: "Ở đây có bộ quần áo nào không, tôi muốn đi thay".
Nơi này cũng được xem như là nhà của cô, thay một bộ quần áo cũng không quá đáng đi!
"Không có" Tần Phong tất nhiên là cự tuyệt, anh chỉ mong Lộ Kiêu Dương càng khổ càng tốt.
Nói xong câu này, anh lại có chút chột dạ, nhìn Thẩm Trường Hà.
Nghe Thẩm Trường Hà nói, "Đưa cô ấy đi thay một bộ quần áo".
Ngoại trừ thời gian làm việc, những lúc bình thường Thẩm Trường Hà đều rất trầm lặng. Tuy nhiên, ở trước mặt Lộ Kiêu Dương lại là trường hợp ngoại lệ.
Tần Phong nhìn thoáng qua Thẩm tiên sinh nhà mình, không tình nguyện dẫn Lộ Kiêu Dương đi thay quần áo.
Phòng thay đồ này là của Lộ Kiêu Dương và Thẩm Trường Hà, đều thuộc về vợ chồng hai người họ, đồ đạc của Thẩm Trường Hà không nhiều, đa số đều là của Lộ Kiêu Dương.
Tuy rằng hai người đang tranh cãi về chuyện ly hôn, nhưng tất cả vật dụng của cô đều được anh sắp xếp rất cẩn thận.
Nhìn căn phòng thay đồ rộng lớn này, cả người Lộ Kiêu Dương đều choáng váng, mua nhiều quần áo như vậy có thể mặc hết sao?
Cô hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, rồi chọn một bộ quần áo tươm tất, thay bộ đồ ướt sũng ra.
___Hết chương 9___