Chết tiệt!
Chồng cô dù có hận cô đến đâu cũng không cần dùng loại thủ đoạn đê tiện như vậy chứ?
Vậy mà lại có người hất nước vào cô, đúng là không biết xấu hổ!
Lộ Kiêu Dương không nói nên lời nhìn sang, chỉ thấy một bà lão chừng năm mươi tuổi, trong tay cầm một cái chậu, hung ác nhìn cô.
Bà lão không những không xin lỗi, ngược lại còn hung ác hơn so với Lộ Kiêu Dương: "Cái người phụ nữ xấu xa này, ai cho cô đến đây? Mời cô mau chóng rời đi ngay, đừng để Thẩm tiên sinh nhìn thấy cô lại làm cậu ấy tức giận."
Động tĩnh lớn như vậy, những người khác đều nghe thấy.
Một số người giúp việc ở Thẩm gia đã tập trung xung quanh đây, bọn họ nhìn Lộ Kiêu Dương như thể thẩm phán đang xét xử phạm nhân.
"Tại sao cô lại đến đây?"
"Cô ngại Thẩm tiên sinh bị cô làm cho tức giận chưa đủ thảm sao?"
"Nơi này căn bản không phải là nơi cô nên tới"
"........"
Bên ngoài cãi nhau, ở trong phòng khách tất nhiên có thể nghe thấy.
Tần Phong đã giúp Thẩm Trường Hà lau sạch nước trên tay, chiếc cốc cũng đã nhặt lên, đang muốn hỏi xem Thẩm Trường Hà có muốn thay một bộ đồ mới hay không, thì nghe thấy động tĩnh bên ngoài cửa, đã hiểu đại khái xảy ra chuyện gì.
Đối với Lộ Kiêu Dương, tất cả mọi người trong nhà, kể cả Tần Phong, đều cùng một kẻ thù.
Nếu giết người không phạm pháp, anh rất muốn Lộ Kiêu Dương biến mất khỏi thế giới này.
Nhưng lúc này, điều anh lo lắng nhất là Thẩm Trường Hà.
Anh âm thầm quan sát phản ứng của Thẩm Trường Hà.
Anh có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tất nhiên Thẩm Trường Hà cũng có thể nghe thấy.
Hai ngày nay, vốn là vì Lộ Kiêu Dương gặp tai nạn xe và chuyện ly hôn của hai người họ mà tâm trạng anh rất không tốt.
Thẩm Trường Hà không có ý định ly hôn, trước đó Lộ Kiêu Dương có nói gì đi nữa, anh đều bác bỏ đề nghị ly hôn của cô.
Nếu không phải Lộ Kiêu Dương lấy cái chết ra uy hiếp, bởi vì hai người đã có con rồi, anh căn bản không có ý định ly hôn.
Hiện tại, Lộ Kiêu Dương xuất hiện, không thể nghi ngờ là đem miệng vết thương máu chảy đầm đìa của anh xé mở ra thêm một lần nữa.
Thẩm Trường Hà ngồi trên ghế, trầm giọng phân phó: "Đi xem"
"Tôi dẫn ngài đi thay quần áo trước?"
Tần Phong mặc kệ Lộ Kiêu Dương như thế nào! Về chuyện này, anh còn tức giận hơn cả Thẩm Trường Hà.
Thẩm Trường Hà không lên tiếng khoát tay, tránh đi Tần Phong muốn đỡ tay anh.
Tần Phong nhìn anh một cái, buộc phải đáp, "Vâng"
Cách làm việc không nói nhiều lời của Thẩm tiên sinh thật sự không một chút thay đổi nào.
Nhưng dù vậy, Tần Phong vẫn cảm nhận được sự quan tâm của Thẩm tiên sinh dành cho Lộ Kiêu Dương!
Người phụ nữ đó đã như thế, vậy mà anh còn lo lắng cho cô ta, chắc có lẽ kiếp trước Lộ Kiêu Dương đã cứu cả thế giới!
Đáng tiếc người phụ đó một chút cũng không nhìn thấy tấm lòng của Thẩm tiên sinh.
........
Lộ Kiêu Dương đứng trong đám người, bị mọi người chỉ trích, còn phải chịu bị chỉ trỏ, nước miếng văng tứ tung, cô cảm thấy bộ dáng của mình hiện tại rất xấu hổ.
Lương Thiến đã sớm trốn sang một bên sợ bị liên lụy theo, nên không có khả năng trông cậy cô ta ra mặt.
Cô vừa nhìn bà lão, nói: "Thẩm tiên sinh của các người đâu?"
Thoạt nhìn, cái người họ Thẩm kia mới là đầu sỏ gây nên mọi chuyện.
Cô sẽ không dây dưa dài dòng với những người không liên quan này.
Bà hừ lạnh một tiếng: "Thẩm tiên sinh không muốn gặp cô, cô mau cút đi! Cô vốn không xứng nhìn thấy cậu ấy!"
"Tôi không xứng?" Lộ Kiêu Dương nở nụ cười, "Từ khi nào tôi muốn gặp chồng mình mà còn phải cần sự đồng ý của người khác? Bà là ai!"
___Hết chương 7___