Buổi sáng Thẩm Dịch ngồi dậy trong chăn ấm áp, đã 7 giờ sáng, anh chợt nghĩ ngủ ở nhà người khác mà dậy muộn sẽ không hay, liền xuống giường, đi ra thì thấy mẹ Lâm đang nấu bữa sáng.
Ngái ngủ chào hỏi mẹ Lâm, bà nói với anh: “Trong phòng tắm có bàn chải đánh răng và khăn tắm mới, xong thì ra đây ăn sáng nhé.”
Thẩm Dịch ngoan ngoãn gật đầu, đi vào phòng tắm, trên bồn rửa có một cái chậu nhỏ, bên trong có chậu rửa mặt.
Anh bóp kem đánh răng ra, súc miệng, bắt đầu đánh răng, Lâm Hoài đi vào, dùng tay trái khóa cửa lại, Thẩm Dịch súc miệng, thấy Lâm Hoài cọ đầu vào vai mình rồi đánh răng rửa mặt, bất giác mỉm cười.
Rửa mặt xong, Lâm Hoài nắm lấy vai Thẩm Dịch áp vào cửa, hạ xuống một nụ hôn mùi kem đánh răng, Thẩm Dịch khẩn trương nắm góc áo hắn, hôn môi trong hoàn cảnh này làm anh hơi sợ, mãi đến khi Thẩm Dịch đẩy ra Lâm Hoài mới bất đắc dĩ thả anh ra ngoài.
Ngồi vào bàn ăn, bữa sáng do mẹ Lâm nấu, ăn một bát, sau bữa tối, cha Lâm nói với Thẩm Dịch và Lâm Hoài: “Sắp ăn tết, hôm nay cả nhà cùng đi mua một ít đồ Tết, xem tiểu Thẩm thiếu gì rồi mua thêm, cháu cứ coi đây như nhà mình, đừng khách khí với cô chú.”
Thẩm Dịch ngượng ngùng cười sau đó gật đầu.
Lâm Hoài cũng cười nói: “Đúng rồi, cứ gọi anh là được, em trai Thẩm.”
Mẹ Lâm vỗ đầu hắn một cái, cười mắng: “Được lắm, tên nhóc này còn dám bắt nạt tiểu Dịch, cho là không có ai bênh nó đúng không.”
Người một nhà vui vẻ ra cửa, cha Lâm lái xe đưa bọn họ đến siêu thị mua đồ Tết, mua câu đối và hoa quả rồi đi đi dạo loanh quanh trong siêu thị, mẹ Lâm chọn cho Thẩm Dịch một bộ đồ ngủ, khoa tay múa chân nói với anh một hồi rồi hài lòng để vào giỏ.
Thẩm Dịch cảm thấy có chút ngượng ngùng, nói với mẹ Lâm: “Cô, cháu mặc quần áo bình thường cũng không khác gì đồ ngủ, như này làm phiền cô quá rồi.”
Mẹ Lâm lấy một viên kẹo sữa từ trong túi ra đưa cho anh, cười nói: “Không sao, cô tin sau này tiểu Dịch cũng sẽ về đây chơi thường xuyên, lần sau không cần lo không có quần áo mặc nữa.”
Thẩm Dịch nắm viên kẹo trong tay, chưa ăn đã thấy ngọt ngào, mẹ Lâm chọn thêm cho anh ít đồ, Thẩm Dịch nhận ra đã rất nhiều năm anh chưa cùng người lớn đi siêu thị, lần gần nhất là lúc anh lên cao trung, mẹ từ Đức về kéo anh đi mua ít đồ, mũi Thẩm Dịch hơi cay cay, cúi đầu đi theo phía sau.
Lâm Hoài đã sớm để ý cảm xúc Thẩm Dịch hơi chùng xuống, quay lại nắm tay anh, sau đó bóc viên kẹo trong tay nhét vào miệng anh, lập tức Thẩm Dịch cảm nhận được vị ngọt trong miệng bao phủ hết chua xót trong lòng, anh mỉm cười nghiêng đầu nhìn Lâm Hoài.
Về đến nhà, mọi người đều được phân công nhiệm vụ, Thẩm Dịch và Lâm Hoài dán câu đối, dán một cái liền canh lúc không có ai lén ngọt ngào một chút.
Không khí ăn tết vô cùng náo nhiệt, Lâm Hoài không có họ hàng, đêm 30 bốn người không ăn cơm tất niên mà nấu một nồi lẩu, cha mẹ Lâm mua rất nhiều thịt bò, thịt dê thái mỏng, còn có mì trứng, nồi chia làm hai ngăn, cả nhà chỉ có mẹ Lâm ăn cay.
Mẹ Lâm cười nói: “Tết năm nay cuối cùng cũng có người ăn cay với mẹ, bọn họ dính tí ớt cay đã không chịu được, thế mà lại sống ở nơi đều người thích ăn cay,
đúng là kỳ quái.”
Cha Lâm bĩu môi nói: “Vì em mà anh đã cố gắng thích nghi hơn 30 năm đấy.”
Mẹ Lâm trừng mắt: “Làm sao, anh không bằng lòng?”
Cha Lâm vội vàng gắp cho bà một miếng thịt bò: “Anh đây cam tâm tình nguyện!”
Âm nhạc xuân vãn truyền ra từ TV.
Cha Lâm giơ ly, nói: “Chúc một nhà chúng ta năm mới an yên.” Mẹ Lâm nói tiếp: “Chúc Lâm Hoài Thẩm Dịch một năm mới vui vẻ may mắn.”
Bốn người cụng ly với nhau, uống xong Lâm Hoài bắt đầu gắp đồ ăn cho Thẩm Dịch, thậm chí còn chạy đi pha nước chấm, mẹ Lâm trêu chọc: “Con đối xử với Thẩm Dịch còn tốt hơn cả với bạn gái ấy chứ.”
Thẩm Dịch nghe vậy cứng đờ người, bàn tay dưới bàn ăn của Lâm Hoài nắm lấy tay anh trấn an, hắn nói với mẹ Lâm: “Ai bảo con thích anh ấy như vậy chứ.”
Thẩm Dịch bị những lời này dọa đến đổ mồ hôi lạnh, cha mẹ Lâm lại không phản ứng gì, cha Lâm ăn một miếng thịt bò, cười nói: “Thẩm Dịch rất tốt, con phải lấy nó làm gương mà học tập.” Rồi xoay người cười tiểu phẩm trên TV cùng mẹ Lâm.
Thẩm Dịch cứng ngắc dùng bữa xong, sau khi giúp mẹ Lâm dọn bàn thì bị Lâm Hoài kéo vào trong phòng, Lâm Hoài áp trán anh, nói một câu không đầu không đuôi: “Thẩm Dịch, anh phải tin em.”
Hai người nhìn nhau, Thẩm Dịch tựa hồ bị ảnh hưởng bởi sự kiên trì trong ánh mắt Lâm Hoài, cuối cùng, anh vòng tay ôm chặt eo Lâm Hoài, tựa như đang phát tiết hết lo sợ bất an chôn sâu trong lòng mình, nói ra hết sự đau khổ khi cha mẹ anh ly dị, cô gái khóc trên tàu, và cảm giác thẹn trong lòng khi được cha mẹ Lâm Hoài đối xử tốt đến vậy.
Lâm Hoài nghe xong ôm chặt lấy anh, nói bên tai anh: “Không liên quan, anh còn có em, người nhà đều rất thích anh.”
Thẩm Dịch lắc đầu: “Nhỡ cha mẹ em không chấp nhận mối quan hệ giữa chúng ta, anh..”
Lâm Hoài buông anh ra, dùng tay gạt nước mắt đã rơi đầy mặt anh, nhẹ nhàng hôn lên những giọt lệ.
“Anh phải tin em, cha mẹ em sẽ không làm khó chúng ta.” Hắn kể cho Thẩm Dịch nghe chuyện hai học sinh ở trường và thái độ của cha Lâm, chờ anh bình tĩnh lại.
Lâm Hoài nhìn hốc mắt hồng hồng của Lâm Hoài, vô cùng đau lòng: “Không cần vội, đợi đến lúc chúng ta đủ trưởng thành, có khả năng tự chịu trách nhiệm với chính bản thân mình rồi nói chuyện với họ, như thế cha mẹ sẽ không lo rằng chúng ta chỉ đang đùa giỡn, anh có bằng lòng cùng em chờ đến ngày đó không?”
Thẩm Dịch dường như cuối cùng mới hạ xuống tảng đá trong lòng, vừa nghẹn ngào vừa gật đầu với Lâm Hoài: “Anh bằng lòng mà.”
Bên ngoài bắn pháo hoa mừng năm mới, giữa màn đêm rực sáng, hai người trao cho nhau nụ hôn thắm thiết nhất.