Mặt trời bắt đầu lên, Khương Thượng Nghiêu nheo mắt đón tia nắng đầu tiên,rồi một hơi thật sâu, buồn bã nói: "Trước kia tôi cũng đoán được những lấp lửngkhó nói của anh, tối nay chỉ làm thêm bước nữa để chứng minh thôi. Giờ tôi đangtò mò vì sao ông ta lại làm thế?".
"Cậu định làm gì?"
"Quang Diệu, những việc khác, anh đừng quản nữa."
…
Quang Diệu lấy sim trong di động ra, tiện tay ném vào bồn cầu. Nhìn dòng nướcmạnh cuốn thứ đó xuống, bờ vai căng thẳng của anh ta mới nhẹ bớt vài phần, nhưtrút được tảng đá nặng.
…
Dù ngủ lúc mấy gìờ, cứ đến sáu giờ sáng anh ta cũng tỉnh dậy. Có kỷ luật vànguyên tắc mới hy vọng một kẻ lưu lạc đầu đường xó chợ thành công trong việc trởthành một người kinh doanh chuẩn.
Quang Diệu vừa thắt cà vạt vừa nhìn mình trong gương, áo vest giày da, đẹptrai ngời ngời, không ai có thể liên tưởng hình ảnh người đàn ông lúc này vớiQuang Diệu thời còn lang thang khắp đường khắp chợ Vấn Sơn. Trời biết anh ta đãphải cố gắng thế nào mới thoát khỏi những ánh mắt khinh bỉ, giúp bố mẹ có đượcsự tôn trọng như trước. Và để thoát khỏi cái nhìn ấy hoàn toàn, thêm một bướcnữa, anh ta cần phải lựa chọn như thế.
Giới giang hồ Vấn Sơn sau nhiều năm mưa gió xối xả, thế kiềng ba chân vữngchãi nhất cuối cùng cũng sụp đổ. Mấy năm trước việc Vu béo bị đi tù có thể coilà mở màn, còn Nhiếp Nhị bị bắt giống như đẩy sự việc lên cao trào, kẻ cuốicùng... có lẽ sẽ là kết thúc. Anh ta vô cùng chờ mong giờ khắc hạ màn, và sẽ cómột khởi đầu mới. Thiên đạo luân hồi, người có khả năng tất nhiên có cơ hội đượcthể hiện.
Ái Đệ cũng đang nỗ lực để sống. Không còn đặt kỳ vọng về tương lai vào tayngười khác nữa, kiểu độc lập bị động như thế có thể khiến người ta sợ hãi, nhưngcũng có thể khiến người ta đốt lên ý chí của mình.
Cô gọi điện nói với chị, "Em chưa đến xem mặt bằng cửa hàng, cũng chẳng biếtcửa hàng quay mặt về hướng nào, anh Hắc Tử đã đưa hai người đến ký hợp đồng, đưatiền cho em là đi ngay, chẳng cho em kiến nghị câu nào. Trang trí, thuê người,làm giấy phép... Giờ em đang rối tung rối mù đây".
Khánh Đệ thầm nghĩ với tính khí của Hắc Tử thì có lẽ anh ta sợ nhất là mấyviệc lặt vặt này, cũng coi như không có ý định khác, vừa hay có thể luyện tậpcho em gái tính độc lập. "Anh Hắc Tử giao thiệp rộng, vị trí của cửa hàng mà anhấy thuê có lẽ cũng chẳng tồi đâu. Nếu anh ấy không muốn quản quá nhiều, em phảilàm chủ là đúng thôi."
"Địa điểm rất đẹp, đối diện với rạp chiếu phim. Em đã làm tương đối rồi, hơnnữa việc trang hoàng anh Khương có cho người đến giúp em mua nguyên vật liệu. Emchẳng qua chỉ thấy hơi lạ, nói là hợp tác, vậy mà anh ấy cứ làm như mình làngười đầu tư chính? Thôi, không thèm so đo nữa. Nhìn bộ dạng của anh ấy cũngđáng thương, mắt lồi ra, người gầy đi, công việc bận rộn…" Ái Đệ nói mãi, độtnhiên chuyển đề tài, "Chị, hôm qua em gặp mẹ rồi".
"Hướng Lôi tới tìm mẹ à?" Khi việc ly hôn của Ái Đệ được đưa lên Tòa án, bắtđầu vào giai đoạn hòa giải, hai người một là không có nhà, hai là chưa có con,việc phân chia thứ tài sản duy nhất thì chứng cứ cô cũng nắm trong tay. Nhà họHướng nghe nói Ái Đệ mời luật sư giỏi nhất Vấn Sơn, thấy không có nhiều hy vọng,bèn mềm mỏng. Hướng Lôi hai ba ngày lại chạy tới nhà họ Thẩm một lần. Mẹ cô vốnchẳng tán thành ly hôn, bị con rể thứ hai bám riết khóc lóc kể khổ, đành tiếptục khuyên Ái Đệ hồi tâm chuyển ý. Chính vì vậy, trời chưa sáng Ái Đệ đã phải rakhỏi nhà để trốn, cứ thế này, hiệu quả công việc chuẩn bị cho quán trà sữa chắcchắn càng ngày càng cao.
"Hướng Lôi thì có gì ghê gớm đâu?" Ái Đệ thấy công việc làm ăn trước mắtthuận lợi, chẳng cần nhẫn nhịn, nhà chồng với cô mà nói lại càng không đángnhắc. "Nghe nói bác đến nhà mình, ôm bố vừa khóc vừa mắng."
Từ khi hai chị em Khánh Đệ lần lượt rời khỏi nhà, đặc biệt là lúc Ái Đệ kếthôn, bác gái cô khóc lóc mắng chửi Ái Đệ rằng không biết tốt xấu gì, hai nhà dầndần xa cách. Nghe nói bác gái đến nhà làm ầm lên, chỉ thẳng vào mũi, chửi bố làđồ vô dụng, sau đó khóc lóc không thôi, Khánh Đệ thấy rất tò mò.
Khánh Đệ hỏi em bác gái đã xảy ra chuyện gì, Ái Đệ cười đắc ý, "Anh họ chúngta ly hôn rồi. Nói ra kể cũng lạ, trước khi kết hôn Ngụy Hoài Nguyên đủ tròphong lưu, chị dâu không phải không biết. Kết hôn bao nhiêu năm việc ai người ấylàm, coi như thỉnh thoảng xông vào nhà bắt gian phu thôi, sao lần này lại kiênquyết đòi ly hôn?".
Thấy chị vẫn như hoài nghi, Ái Đệ lớn tiếng, "Thật đấy, chính bác gái nói.Bảo là đến nhà thông gia cũng lật mặt, kiên quyết ly hôn, chẳng cho họ chútđường lui nào".
"Bố của chị dâu chẳng phải là..."
"Chính thế. Vì vậy bác gái mới chửi bố, nói bố vô dụng, một tay nuôi bố lớn,chỉ biết làm phiền gây rối cho người khác, lúc quan trọng thì chẳng giúp đượcgì. Chị, chị nói xem có phải nhà chị dâu không thuận mắt với nhà bác gái chúngta rồi, hay chị dâu đi ngoại tình, gặp được tình yêu đích thực?"
"Ai mà biết chứ?" Khánh Đệ trầm ngâm, "Mặc kệ mấy chuyện ấy đi, hãy làm chotốt cửa hàng của em".
Ái Đệ vừa nghe đã biết chị gái lại định giáo huấn, vội vội vàng vàng vâng dạ,"Nói cười, nói cười, không nói làm gì có cười? Chẳng phải em cũng chỉ muốn buônchuyện chút thôi sao? Ai bảo bác gái bình thường toàn liếc xéo người ta? Hơn nữaanh Hoài Nguyên thật đáng đời. Nếu nói báo ứng thì quả báo này quá nhỏ. Đượcrồi, chị, em sẽ ngoan ngoãn kiếm tiền, sang năm giúp chị nộp học phí".
Thấy em gái nói báo ứng của Ngụy Hoài Nguyên quá nhỏ, cô bất giác nhớ đếnhương hồn người trên Dương Cổ Lĩnh. Song, nghe câu cuối cùng, cô lại bị Ái Đệchọc cho phì cười, "Được, chị đợi em kiếm tiền nộp học phí cho chị".
Đặt điện thoại xuống, Khánh Đệ lặng lẽ suy nghĩ về những tin tức mà em gáivừa kể. Bác gái chỉ có mình bố là ruột thịt, thương yêu bảo vệ nhất, cho dù cóoán trách cũng quyết không nỡ buột miệng rủa sả. Lần này phản ứng kịch liệt nhưthế, có lẽ thái độ nhà thông gia đã khiến bác nổi khùng.
Không hiểu việc tính toán quyền hành đường cong ngõ tắt chốn quan trường,nhưng cô cũng loáng thoáng đoán được ít nhiều. Nhiếp Nhị bị bắt chưa bao lâu,anh họ cô quan hệ mật thiết với hắn như thế giờ bỗng chốc đòi ly hôn, chẳng biếtcó khúc mắc gì ở giữa hay không? Mà việc Nhiếp Nhị bị bắt, Khương Thượng Nghiêuthừa nhận đã thuận nước đẩy thuyền phía sau, vậy còn anh họ thì sao?
Ái Đệ nói nhà chị dâu không còn thuận mắt với nhà họ Ngụy nữa, dù đây chỉ làlời nói vô tâm, song nghĩ kỹ, cũng có lý. Bố vợ của anh họ cùng người bố màKhương Thượng Nghiêu quyết không nhận kia là đồng liêu, hành động vạch rõ ranhgiới đó có nghĩa là gì?
Khánh Đệ hoảng hốt nhìn về phía cây rau húng đang mọc tươi tốt ngoài bancông, chỉ cảm thấy nơi Vấn Sơn xa xôi, không biết tự bao giờ, Khương ThượngNghiêu đã lẳng lặng đan cho mình một tấm lưới dày. Nhiếp Nhị và Ngụy HoàiNguyên, lúc này như con thú săn bị tóm đang giãy giụa trong tấm lưới ấy.
Khi gặp lại Khương Thượng Nghiêu, thái độ điềm nhiên như không của anh khiếnKhánh Đệ hoài nghi vô cùng.
Anh đáp máy bay đến Bắc Kinh vào đúng ngày sinh của người yêu, Khánh Đệ vừara khỏi giường. Cô nhận chiếc túi nặng trình trịch mà vô cùng tò mò. Nghe nói làquà anh tặng Chu Quân, Khánh Đệ càng thêm nghi hoặc, "Hình như sinh nhật emmà".
"Nhỏ nhen, yên tâm, em cũng có phần trong đó, không chỉ em và Chu Quân, còncủa cả Đàm Viên Viên nữa."
Khánh Đệ cười nói, "Chưa đến tháng Mười hai mà, anh định làm ông già noel hayhối lộ thế? Người ta chẳng thèm thứ này của anh đâu, lần trước đã chẳng tỏ rõthái độ rồi, là bạn thân của em thì phải ủng hộ quyết định của em chứ".
Khương Thượng Nghiêu ngồi xếp bằng trên ghế sô pha thưởng thức trà người yêuvừa pha. Ánh mặt trời rọi qua tấm rèm cửa sổ che hờ chiếu lên mặt anh, càng tôthêm bộ dạng vui vẻ của anh. Anh cười tươi rói, nói: "Chính vì họ thể hiện quátốt, nên mới có thưởng".
Đấy là Chu Quân và Đàm Viên Viên hiểu cô, nếu không, Khánh Đệ chẳng thể biếtđược hôm nay Khương Thượng Nghiêu sẽ có thái độ thế nào.
"Không biết ai mới nhỏ mọn?" Khánh Đệ liếc xéo anh, đặt đồ xuống.
Trời nóng dần, cô mặc chiếc áo sơ mi mỏng cùng váy ngủ ngắn, để lộ cặp đùithon dài, chân không di chuyển trên sàn nhà. Trên những ngón chân nhỏ xinh cóđánh một lớp nhũ màu bạc, lấp lánh đáng yêu. Lúc cô liếc mắt nhìn lại là lúc cúixuống đặt đồ, cổ chữ V khoét sâu để lộ một đường vòng cung trắng muốt. KhươngThượng Nghiêu không dám nhìn, ánh mắt dịch lên phía trên, chỉ thấy mái tóc ngắncủa cô rối tung, lòa xòa quét xuống mặt, chạm vào nơi mà anh đã từng hôn khôngbiết bao nhiêu lần - đôi môi màu hồng phấn.
Thời khắc này, những gì anh nhìn thấy giống hệt cảnh tượng mỗi buổi sáng thứcdậy ở Dã Nam trước kia, nhưng rõ ràng vẫn phảng phất điều không giống. Ngoài cảmgiác ấm áp ra, trong không khí như chứa đựng thứ gì đó khiến trái tim người taloạn nhịp.
Anh bỗng cảm thấy chỗ đó của mình căng cứng nhức nhối đến khó chịu, đành từtừ thả đôi chân xuống, đờ người ngồi thẳng trên ghế sô pha.
Khánh Đệ như nhận ra điều gì, có thể là ánh mắt mỗi lúc một nóng bỏng củaanh, cũng có thể là bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ trong phòng. Một chùmsáng chiếu lên sàn nhà, ôm lấy nửa người cô. Cô đứng đó nhìn về phía anh, mắtchầm chậm nheo lại.
Khương Thượng Nghiêu không chắc có phải tai cô bắt đầu đỏ hồng lên không, chỉnghe cô lẩm bẩm hai từ "háo sắc", rồi chạy thẳng vào phòng vệ sinh.
Anh xấu hổ vô cùng, ngồi một lát, mới băn khoăn hỏi: "Anh cách em cả mườitrượng, sao háo được?".
Khánh Đệ miệng vẫn đầy kem đánh răng, cầm bàn chải đánh răng xuất hiện ở cửaphòng vệ sinh, nói không rõ ràng, "Anh dùng ánh mắt để... để ấy em", nói xongkhông đợi anh phản bác, lại nhanh chóng trốn vào nhà vệ sinh.
Khương Thượng Nghiêu vừa điều hòa xong hơi thở, giờ bỗng như nghẹn lại. Dù damặt anh cũng dày, nhưng lúc này không thể không cảm thấy xấu hổ.
Anh thầm hoài nghi việc mình mang chiếc Hasselblad trong túi tặng cho ChuQuân liệu có ngu ngốc quá không. Dù sao nếu không có Chu Quân, một người quân tửchính trực như anh sao tối qua đến nỗi phải dùng ánh mắt để... với tấm ảnh trênbìa tạp chí của Khánh Đệ.
Trong điện thoại Chu Quân tình nguyện nói tối sẽ đứng bếp làm món lẩu TứXuyên chính thống. Sau khi Khánh Đệ và Khương Thượng Nghiêu đi siêu thị muanguyên liệu, buổi chiều một người tắt WangWang để viết bản thảo, một người nửanằm nửa ngồi trên ghế sô pha đọc sách.
Hơn hai năm nay, Khương Thượng Nghiêu hiếm khi có quãng thời gian nhàn tảnthế này. Khánh Đệ viết xong một đoạn, quay đầu nhìn người nằm trên ghế sô phađang cuộn tròn ngủ từ bao giờ. Cô tắt loa máy tính, lẳng lặng tiến lại sát anhhơn một chút, gần như nín thở ngắm nghía khuôn mặt sớm đã khắc sâu trongtim.
Kể cả lúc ngủ say, hai lông mày anh vẫn khẽ chau lại, chẳng biết ở mỗi tấcnơi vầng trán kia có bao nhiêu trách nhiệm nặng nề không thể êm dịu và bao nhiêuhận thù được tích lũy không sao hóa giải nổi. Cô lặng lẽ ngồi bó gối trên tấmthảm trước đầu ghế sô pha, nhẹ nhàng dùng ánh mắt vuốt ve cung độ dưới cằm và sựngoan cố giữa đôi lông mày anh.
Yêu anh, thương anh, không khô, không mất, không cô đơn, thứ gắn kết họ vớinhau có lẽ là duyên phận của kiếp này.
Đột nhiên đôi mắt anh mở ra, Khánh Đệ mím môi mỉm cười: "Làm anh thức giấcà?".
Anh lắc đầu, vẫn nằm nguyên tư thế đó, chỉ trầm mặc đưa tay chạm khẽ vào mácô, ngón tay cái chầm chậm di chuyển, rất lâu sau mới nói: "Muốn hỏi anh điều gìphải không?".
Giọng anh khi mới ngủ dậy thật lười biếng và trầm thấp, vô cùng hấp dẫn. Điềunày khiến Khánh Đệ nhớ tới cảnh vài ngày trước anh ôm cô trong lòng và hát chocô nghe, nụ cười càng thêm dịu dàng. "Anh họ em đang chuẩn bị ly hôn. Nói đúnglà, chị dâu đòi ly hôn."
Anh bất giác nhướng mày, bộ dạng như không hiểu chuyện gì, Khánh Đệ hoàinghi: "Anh thật sự không biết?".
Anh lắc đầu, nghiêng người quay mặt vào cô, nói, "Không biết, có điều ngheđược tin này, anh rất vui".
Khánh Đệ trừng mắt lườm anh một cái, chẳng nói gì thêm.
Khương Thượng Nghiêu ghé sát vào mặt cô, quan sát một lúc, "Em nghĩ do anhlàm phải không? Giận rồi à?".
"Em giận gì chứ? Nói là anh họ, nhưng từ nhỏ tới lớn nhìn thấy anh ấy chỉchán ghét và có ác cảm. Giống như Ái Đệ đã nói, báo ứng thế là còn ít."
Sự thăm dò trong đôi mắt anh thêm sâu: "Vậy vấn đề khác thì sao?".
Cô chầm chậm thu lại nụ cười trên môi, quay đầu chăm chú nhìn anh.
"Rất tiếc, Khánh Đệ, không phải anh. Anh chẳng buồn quan tâm anh ta có ly hônhay không, chỉ có thể nói rằng, Lương Phúc Nghị là người thông minh, ông ta cũnghiểu được rằng nhà thông gia lần này chắc chẳng có đường lui, nên mới dứt khoátđoạn tuyệt như thế."
Cô cắn chặt môi, nghiền ngẫm ý của anh.
"Khánh Đệ..."
"Ý anh là, bác trai em..."
Anh chầm chậm gật đầu, "Bác trai em bị con trai làm liên lụy quá sâu, tỉnh ủyhơn tháng nay điều tra ở phạm vi rộng đã có kết luận, chắc sắp tới sẽ chính thứcthành lập tổ chuyên án".
Việc thành lập tổ chuyên án có nghĩa là gì, Khánh Đệ không hiểu lắm, nhưngKhương Thượng Nghiêu thì rất hiểu. Nó có nghĩa rằng cuộc điều tra vòng ngoàitrước đó đã nắm được kha khá chứng cứ xác thực, có nghĩa là sẽ thông qua nghịquyết của Đảng, tỉnh ủy, có nghĩa là Ngụy Kiệt có khả năng sẽ bị "Khai trừ vàtrừng phạt".
Nhà họ Ngụy không còn ngày ngóc đầu lên nữa.
Mối thù của Khương Thượng Nghiêu với Ngụy Hoài Nguyên và Nhiếp Nhị đã kéo dàitận mười năm. Anh bây giờ có quyền kinh doanh mười năm với mỏ than thôn Châu,hằng năm cố định cung cấp cho Công ty Than luyện cốc gần một triệu tấn than thô.Ngoài ra, trong Công ty Than luyện cốc Vấn Sơn anh có 49% cổ phần, kinh doanhphát triển, lợi tức hằng năm đương nhiên cũng phải tính theo cách nước lênthuyền nổi. Càng không cần nhắc đến nhà máy thép mà anh đang có ý định đầu tư.Khương Thượng Nghiêu là người tự do, số tiền đóng cho 15% cổ phần đã được nộp,Tập đoàn Kim An tài lực hùng hậu, lại có chính sách hỗ trợ, nhà máy thép tươnglai trong mắt Khương Thượng Nghiêu chính là con gà đẻ trứng vàng.
Chỉ đợi món nợ ân oán kéo dài mười năm này nhanh chóng kết thúc, anh sẽchuyên tâm cho sự nghiệp, thành lập công ty cổ phần mới, tập trung tất thảy cácnguồn tài nguyên bao gồm cả công ty vận chuyển, tích lũy nỗ lực thêm mười nămnữa. Sau mười năm, anh cũng có thể học Diệp Thận Huy đưa cổ phần công ty lênsàn.
Ngụy Hoài Nguyên có trong tay hai mỏ than lớn, ngoài ra hằng năm còn nhận lợinhuận từ tay Nhiếp Nhị, giờ trong mắt Khương Thượng Nghiêu, Ngụy Hoài Nguyênchẳng là cái gì.
Thứ duy nhất Ngụy Hoài Nguyên có thể dựa dẫm chính là chiếc ghế dưới mông bốanh ta. Diệt cỏ diệt tận gốc mới là mục đích cuối cùng của Khương ThượngNghiêu.
Trung tuần tháng Sáu, trong cuộc họp Đảng ủy tỉnh Tế Tây, Ba Tư Cần là ngườicuối cùng bước chân vào phòng họp. Vẻ mặt ông hết sức nghiêm trọng, liếc nhìnkhắp phòng một lượt, Những người có mặt tại đây đều rất căng thẳng, đa số cũngđã tìm hiểu được nội dung cuộc họp thông qua kênh riêng của mình, lần lượt lẩntránh ánh mắt của Lương Phúc Nghị - thông gia tiền nhiệm của Bí thư Thành ủythành phố Vấn Sơn Ngụy Kiệt, phó chủ tịch thường vụ tỉnh Tế Tây.
Mở đầu cuộc họp, một đồng chí công an thuộc Sở Công an tỉnh phụ trách vụ án ởVấn Sơn lên báo cáo.
Nhiếp Khánh Minh ở Vấn Sơn tự ý lập trạm kiểm tra, vụ án "405" với tội danhthu phí quản lý, phí bảo hộ dưới hình thức tống tiền gian lận. Hôm xảy ra sựviệc đã bắt được mười sáu nghi phạm, lập tức Cục Công an thành phố Vấn Sơn phốihợp với Sở Công an tỉnh thành lập tiểu đội chuyên án lâm thời, ngay đêm đó đã đibắt kẻ chủ mưu.
Sau hai tháng điều tra thu thập chứng cứ, gần trăm tên đồng bọn của NhiếpKhánh Minh đã liên tiếp sa lưới. Băng nhóm này đục khoét bóp chẹt, gây rối, cố ýgây thương tích, sử dụng vũ khí trái phép, tổ chức dung túng hoạt động mạidâm... Sự thực rõ ràng, chứng cứ xác thực đầy đủ.
Sau đó, chủ nhiệm phòng theo dõi số ba Ban kỷ luật tỉnh ủy lên báo cáo kếtquả điều tra. Bí thư thành ủy thành phố Vấn Sơn Ngụy Kiệt trong thời gian đảmnhiệm vị trí thị trưởng thành phố Vấn Sơn, đã nhận tiền đút lót của ông chủ cácmỏ than tại địa phương, lượng tiền rất lớn. Con trai Ngụy Kiệt là Ngụy HoàiNguyên cùng đồng bọn là Lý Bình - giám đốc chi nhánh Công ty Tam Kiến Vấn Sơn,đã giao một loạt những công trình cải tạo tái định cư cho Công ty trách nhiệmhữu hạn Công trình kiến trúc Đắc Lợi Vấn Sơn của Nhiếp Khánh Minh, dùng việc nàyđể mưu lợi cá nhân. Cục trưởng Cục Công an kiêm thư ký Ban Chính trị và Phápluật thành phố Vấn Sơn, ủy viên thường vụ thành ủy thành phố Vấn Sơn - Uông KiếnBình đã cùng với Nhiếp Khánh Minh thực hiện một loạt những hành vi phạm tội nhằmtrục lợi riêng, nhận tiền đút lót, lượng tiền vô cùng lớn...
Tiếp theo, Lão Vu chủ nhiệm lại báo cáo tình hình của các ban ngành chínhquyền thành phố Vấn Sơn và các thành viên khác
Sau khi giọng điệu lên xuống nhịp nhàng của ông ta kết thúc, không khí trongphòng họp vô cùng nghiêm trọng, nhưng ngược lại vẻ mặt của Ba Tư Cần lại nhưbình tĩnh hơn. Mọi người đều biết đây là dấu hiệu trước khi bí thư nổi giận.Việc xây dựng và quản lý đội ngũ cán bộ là công việc quan trọng hàng đầu, từ lúcmới nhậm chức, Ba Tư Cần đã bắt đầu quyết liệt chống lại tệ nạn tham nhũng.Song, trong thời gian ông tại vị, lại xảy ra một vụ án hủ bại kinh khủng nhưthế, một lớp lãnh đạo huyện mà có tới ba người trong Đảng ủy mắc lỗi, ông cũngphải chịu trách nhiệm như họ.
Mười thành viên Đảng ủy ngồi quanh chiếc bàn Oval cùng các thư ký ngồi rảirác trong phòng họp, ai ai cũng mím chặt môi, không dám lên tiếng. Ánh mắt Ba TưCần lần lượt nhìn lướt từng người, sau đó trịnh trọng nói: "Mọi người hãy phátbiểu ý kiến của mình đi".
Phòng họp vẫn tĩnh lặng như tờ, không một tiếng động, Bộ trưởng Bộ tổ chứcBành Ngu đang lặng lẽ quan sát biểu hiện của Lương Phúc Nghị lúc này lập tức thulại ánh mắt. Tức khắc, Trạch Đồng Hỷ - ủy ban kỷ luật tỉnh ủy húng hắng ho mộttiếng, đứng lên nói trước: "Ý kiến của tôi là chứng cứ đã xác thực, có thể tiếnhành phương pháp cứng rắn với những người bị tinh nghi, kiến nghị thực hiện'song quy' (1)".
(1) Song quy: Yêu cầu những người có liên quan phải làm rõ các vấn đềđược đề cập trong vụ án, trong thời gian, địa điểm được quy định.
Màn đã được mở, những người khác đương nhiên cũng lên tiếng phụ họa: "Tôiđồng ý!".
"Tôi đồng ý!"
"Tôi cũng đồng ý!"
Ba Tư Cần lặng lẽ quan sát Lương Phúc Nghị, đối phương nhướng đôi mắt nặng nềlên, rất lâu sau mới chầm chậm gật đầu, "Đồng ý!".
Ngày đầu tiên vụ án sơ thẩm xét xử Nhiếp Khánh Minh diễn ra ở Vấn Sơn, KhánhĐệ nhận được giấy báo trúng tuyển.
Cầm tờ giấy mỏng trên tay, cô ngồi xuống ghế sô pha lúc cười lúc khóc.
Sau khi tâm trạng đã bình tĩnh trở lại, việc đầu tiên Khánh Đệ làm là gọiđiện cho Khương Thượng Nghiêu. Hình như anh đang ở nhà máy, xung quanh rất ồnào. Một lúc sau, anh đi ra chỗ yên tĩnh, nghe thấy tin vui, dù cách xa cả nghìnkilomet, anh vẫn có thể cảm nhận được nụ cười nở trên môi Khánh Đệ, bèn nói:"Anh biết em làm được mà".
"Có phải là Khương Tử Nha đâu, còn phải bấm đốt ngón tay để tính." Cười nóimột hồi, Khánh Đệ chuẩn bị cúp máy, "Anh làm việc đi".
"Đợi đã, nếu ngày mai không nhiều việc quá, tối nay anh sẽ tới đó." Yêu nhaumà mỗi người một nơi khiến người ta buồn bã, "Đợi được tin hãy nói".
Khánh Đệ nghe vậy dịu dàng khuyên, "Đừng đến nữa, anh nghỉ ngơi đi. Cửa hàngcủa Ái Đệ vài ngày nữa là khai trương, em sẽ về thăm nó trước khi nhập học, haihôm tới phải hoàn thành bản thảo nộp xong sẽ sắp xếp thời gian về Vấn Sơn". Côhiểu tâm trạng cồn cào lúc này của Khương Thượng Nghiêu. Vụ án Nhiếp Nhị đangđược thụ lý, dù kết cục đã định, nhưng cô tin sau khi biết chắc chắn kết quả củavụ án, anh lại càng cần có thời gian ở một mình hơn.
Ước nguyện bao năm, lời thề sắt đá khi anh quỳ trước mộ hai chị em họ năm nàođã thành hiện thực. Tội Nhiếp Nhị rất nặng, không tránh được tử hình. Ngụy HoàiNguyên đã bị bắt giam, có lẽ cũng phải ngồi bóc lịch vài năm. Anh nên đến DươngCổ Lĩnh ngồi một lát, đối diện với tấm ảnh đen trắng nhỏ xíu gắn trước bia, nhắclại những chuyện bi thương trước đấy.
"Khánh Đệ."
"Dạ?"
"Có em thật tốt, hạnh phúc đến mức chỉ muốn cười."
"Ngốc quá."
Cùng lúc ấy, người có tâm trạng bồn chồn bứt rứt không chỉ mình Khương ThượngNghiêu, mà còn cả Khu Đức ở tiểu viện ngoài Tích Sa Vi.
Bao năm nay, Khu Đức chưa từng lo lắng phập phồng đến thế. Ông đi đi lại lạitrong thư phòng, rồi mở cửa sổ ra, nhìn rặng liễu hiu bên bờ đê bên ngoài hàngrào vườn sau, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ treo tường, thầm phán đoán quangcảnh trong và bên ngoài Tòa án thành phố Vấn Sơn.
Gần bốn mươi năm phong trần, bóng dáng của mỗi một sinh mạng, đột nhiên lạinhư đèn kéo quân lần lượt hiện lên trong đầu, khiến máu ông như dội ngược, hơithở khó khăn. Thư phòng tĩnh mịch, ngoài tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường,ông chỉ có thể nghe thấy tim mình đập thình thịch như tiếng trống.