Lần trước, Chu Quân đi học thay Khánh Đệ tiết phân tích điện ảnh giảng về bộphim Heaven của đạo diễn Tom Tykwer, khi bị gọi lên phát biểu cảm tưởng, trongđầu anh ta lúc đó chỉ hiện ra cảnh người đưa sữa và cô bán hàng ân ái bên ghế,cuồng nhiệt tới mức những chai sữa phía sau va vào nhau kêu leng keng. Thế là,Chu Quân đứng bật dậy, nói: "Rất có lực! Rất căng thẳng! Góc quay cũng rấttuyệt... Chỉ thế thôi".
Những tiếng cười ngặt nghẽo và sự xấu hổ khi ấy lại như luẩn quẩn trong đầu,Chu Quân đột nhiên nhảy dựng lên, lắc đầu quầy quậy, từ chối: "Không đi! Khôngkhéo lại bị điểm danh, không đi đâu".
Khánh Đệ hoàn toàn không để ý tới vẻ sững lại của Khương Thượng Nghiêu phíasau, và cả Lưu Đại Lỗi đang nhìn Chu Quân vò đầu bứt tai, ánh mắt trợn ngược,tiếp tục nài ép: "Được, có đi không có lại, lần sau đừng hòng nhờ em giúp".
Chu Quân lập tức xuống nước: "Chỉ nói vậy thôi mà. Anh đi, anh sẽ đi", nghĩthế nào rồi lại ấm ức: "Ai cũng cười anh ngốc!".
Khánh Đệ mím môi, "Vậy lần này anh giả bộ giống một chút, khiêm tốn mộtchút".
Xuống lầu, Khương Thượng Nghiêu chắp tay sau lưng theo thói quen, Khánh Đệcho hai tay vào túi, hà hơi, nói: "Trời lạnh quá".
Đang là tết Thanh minh, sắc trời ảm đạm xuất hiện những vệt màu trắng. Tuyếtrơi nhỏ dần, những bông tuyết đậu trên mi, che đi tầm nhìn của cô.
Ánh mắt Khánh Đệ lướt qua ba chiếc xe đỗ theo thứ tự, bất giác nở nụ cười.Khương Thượng Nghiêu hiểu cô đang chê cười mình huy động quá nhiều lực lượng,ánh mắt tối lại, cũng lên xe theo.
Lúc đến đây, thực sự anh không dám chắc Khánh Đệ sẽ nghe lời cùng mình về VấnSơn. Sau khi biết cô sống cùng một nhiếp ảnh gia nghèo và hoàn cảnh của cô cũngchẳng khấm khá gì, anh hoàn toàn không ngờ rằng thần sắc trong mắt cô lại tốthơn trước rất nhiều.
Nhớ tới căn phòng nhỏ được bài trí rất ấm cúng vừa rồi, anh không khỏi sosánh nó với căn phòng ký túc xá trước kia ở thôn Nam. Tim thắt lại, KhươngThượng Nghiêu chợt lên tiếng: "Xem ra, giờ em sống rất tốt".
"Cũng được." Khánh Đệ tỏ thái độ khiêm tốn.
Anh mím chặt môi. Nhìn thấy ánh mắt thăm dò của Lưu Đại Lôi ở ghế trước, anhlại nói: "Hai người... bạn kia của em cũng rất được".
Khánh Đệ nhìn anh cười, "Một trong hai người đó biết anh khá lâu rồi, vừa nãychưa kịp giới thiệu, sư huynh của Bành Tiểu Phi là luật sư Nghiêm. Chín nămtrước, anh ấy đã giới thiệu em với Iuật sư Nghiêm...".
Khương Thượng Nghiêu đột nhiên im bặt. Anh đã từng nghe chính luật sư Nghiêmkể lại quá trình thụ án vụ án của mình,nhưng cái tên Bành Tiểu Phi, có lẽ vìthời gian quá lâu, nhất thời anh không thể liên tưởng tới người đàn ông để trầnnửa người, trông có vẻ nhanh nhẹn và giỏi giang kia.
Chín năm trước họ đã có giao tình gì với nhau? Tại sao chưa bao giờ thấyKhánh Đệ kể đến? Còn bây giờ sao lại sống cùng nhau? Sự ra đi của cô có liênquan gì tới Bành Tiểu Phi không?
Bao nhiêu câu hỏi cứ vấn vít trong đầu, Khương Thượng Nghiêu im lặng.
"Tình hình của bà thế nào?" Khánh Đệ hỏi.
Anh lắc đầu: "Hôm qua bà nói không khỏe, nằm trên giường cả một ngày, buổitối vào nhà vệ sinh, ngã một cái... Nằm trong phòng cấp cứu từ hôm qua tới giờ,chưa có chuyển biến gì".
Sắc mặt Khánh Đệ trầm xuống, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đã lên đườngcao tốc, hướng thẳng về phía Tây.
Chuyện cũ như rượu ủ quá ngày, chua và đắng.
Khi chiếc áo khoác với mùi hương quen thuộc choàng lên người cô, khi cánh tayđỡ đầu cô đang nặng nề chìm vào giấc ngủ ngả sang vai anh, khói bụi cùng hoatuyết rợp trời như đang bị gió cuốn bay đi. Cô bỗng được quay về với tháng Nămnăm đó, buổi sáng sớm ngày sinh nhật, anh cũng như thế, lặng lẽ, đỡ đầu cô dựavào vai mình.
Giống như trong biển cô đơn, hai chiếc thuyền cuối cùng cũng nép vàonhau.
Buổi chiều, xe về đến Vấn Sơn.
Trong phòng dành cho bệnh nhân nặng của bệnh viện thành phố, Khương PhượngAnh nghe thấy tiếng bước chân liền đứng bật dậy. Có lẽ hai ngày nay chưa đượcchợp mắt, bà lảo đảo, cậu của Khương Thượng Nghiêu nhanh chóng đến đỡ chị đứngvững.
Khương Phượng Anh cũng đã gần sáu mươi tuổi rồi, sống qua nửa đời người, hainăm không gặp, trông bà càng già hơn. Nhìn Khánh Đệ bước tới gần, miệng bà mấpmáy, khóe mắt ướt nhòe, nắm lấy tay Khánh Đệ, lúc lâu sau, lòng cảm khái biếnthành câu hỏi thăm đơn giản: "Con về rồi".
Sự bỏ đi hai năm trước của Khánh Đệ có vẻ như là một quyết định đột ngột, côthấy rất có lỗi với bà và mẹ Khương Thượng Nghiêu. Khánh Đệ băn khoăn không dámgọi một tiếng "Cô”, sợ cách xưng hô xa cách đó khiến người ta đau lòng. Hơi nóngtrong lòng bàn tay giờ bỗng chuyển lên tim, cô chăm chú nhìn người phụ nữ đốidiện, không sao thốt nên lời.
Nhìn qua cửa kính vào phòng bệnh, bà vẫn trong tình trạng hôn mê, mu bàn tayđang truyền dịch gân xanh nổi vằn vện bên cạnh những đốm đồi mồi của người già.Đôi tay ấy đã từng dạy cô trồng hoa, đôi tay đã đeo vòng và nhẫn đính hôn chocô. Vẫn là đôi tay này, vào ngày cô chuẩn bị bỏ đi, run rẩy đưa lên lau nước mắtcho cô, lo lắng hỏi: “Khảnh Đệ, sao thế? Nghiêu Nghiêu bắt nạt cháu à?".
Nước mắt Khánh Đệ không kìm được lăn dài xuống gò má, Khương Thượng Nghiêuđứng cạnh hỏi: "Bà thế nào rồi ạ?".
"Sau khi tan máu là bắt đầu truyền dịch, vừa rồi nghe tiếng mí mắt có độngđậy. Bác sĩ nói cũng may đã đưa vào viện kịp thời, có điều tuổi bà đã cao, tìnhhình thế nào còn phải theo dõi thêm vài ngày nữa." Em họ Khương Thượng Nghiêuđứng bên cạnh trả lời.
Mợ Khương Thượng Nghiêu thấy anh quay về liền thở phào nhẹ nhõm, đẩy thuyềntheo nước: "Theo dõi thêm, có lẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu. Nghiêu Nghiêuvề rồi, Hiền Hiền đi làm đi, xin nghỉ phép một ngày chẳng biết bị trừ bao nhiêunữa".
Khương Thượng Nghiêu phớt lờ vẻ mặt ngượng ngùng của cậu quay sang dỗ dành mẹvề nhà nghỉ, Khánh Đệ lau nước mắt, đứng bên cạnh cũng khuyên vào: "Cô, cô vềnhà ngủ một lát đi, có chúng cháu ở đây rồi".
Mợ Khương Thượng Nghiêu lập tức giậu đổ bìm leo: "Cũng phải, có con trai condâu chị ở đây trông bà rồi, còn gì không yên tâm nữa. Khánh Đệ, lần này về sẽkhông đi nữa chứ?".
Trước kia cô cũng đã từng gặp mợ Khương Thượng Nghiêu, Khánh Đệ nghe vậy cũngchỉ cười đáp lễ, Khương Phượng Anh lúc này cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà tínhtoán với em dâu, đành dặn dò mấy câu rồi cùng cả nhà em trai ra về.
Chẳng lâu sau, Đại Lỗi và Tiểu Đặng đưa mọi người về đã trở lại, vào cănphòng nhỏ thấy Khương Thượng Nghiêu đang ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo phía đầu ghế sôpha nhắm mắt ngủ, họ liền rón rén lại gần. Đại Lỗi khẽ nói: "Chị dâu, ăn chút đồđã".
"Hai người ăn gì chưa?" Ngửi thấy mùi cháo thơm phức, Khánh Đệ mới nhận ramình rất đói. Mở ra xem, một đĩa cơm rang, một bát cháo tổ yến, túi đựng bênngoài có logo của khách sạn Vấn Sơn. "Hai người vẫn còn nhớ tôi thích ăn thứ nàysao?"
"Bọn em ăn rồi, mỗi người một bát to, còn mang về cho anh Khương một bát, chịdâu thích ăn cháo, à, còn cả nhà em nữa."
Bộ dạng ngượng ngùng của Lưu Đại Lỗi khiến Khánh Đệ tò mò: "Nhà em? Đại Lỗi,anh kết hôn rồi à?".
Tiểu Đặng cười khẽ, đấm Đại Lỗi một cái, nói: "Anh ta đang mong".
"Đâu phải mình tôi mong." Lưu Đại Lỗi không chịu, "Cô ấy không mong, sao lạicầm thẻ lương của tôi? Đây chẳng phải vì lo cho tương lai của chúng tôi sao? Chịdâu, chị nói xem có đúng không? À, cũng cùng một trường với chị dâu đấy, sau nàysẽ làm giáo viên".
Khánh Đệ mở to đôi mắt, buông lời tán thưởng: "Thật không ngờ đấy. Đại học Sưphạm Nguyên Châu à?".
Đại Lỗi rụt rè gật đầu: "Sang năm tốt nghiệp rồi".
"Có cơ hội gặp nhau một chút." Khánh Đệ thổi thổi cháo, "Đúng rồi, Phúc Đầucó khỏe không?".
"To bằng nửa con bò, chị nói nó có khỏe không? Nuôi ở khu mỏ, ngày nào cũngăn cả mâm thịt."
"Thế thì tôi yên tâm rồi. Cũng chẳng biết có thời gian về Dã Nam thăm cậu mợkhông, tiện đi thăm Phúc Đầu luôn."
Khương Thượng Nghiêu từ trước tới nay vẫn không mấy nhẫn nại và yêu thươngPhúc Đầu. Thời gian đầu sau khi đi, cô dặn Ái Đệ nếu có thời gian thì mang PhúcĐầu đến nhà cậu gửi, nào ngờ bảo vệ khu mỏ nhận lệnh ngăn cản, trong lúc cãi vã,Ái Đệ nổi điên, chạy về studio ảnh cưới ở Vấn Sơn lấy album ảnh, cắt hết toàn bộxong gửi những bức ảnh Khương Thượng Nghiêu thiếu cánh tay, thiếu chân về lạikhu mỏ.
Giờ nhớ đến chuyện ấy, Khánh Đệ vẫn thấy đau đầu.
"Chị dâu, lần này chị sẽ không đi nữa chứ?” Cuối cùng Đại Lỗi cũng không kìmđược câu hỏi ấy, thấy Tiểu Đặng đứng cạnh húng hắng ho, cậu ta vờ như không nghethấy, buồn rầu nói: "Thằng cha pêđê đó có gì hay? Cứ tưởng lợi hại lắm, nhìn thìcũng đẹp trai đấy, nhưng bộ dạng giống như đàn bà vậy. Hiếm khi anh Khương đanglửa giận phừng phừng mà có thể kìm nén lại được".
Khánh Đệ từ từ buông chiếc thìa trong tay xuống, vẻ mặt trịnh trọng: "ChuQuân là bạn thân của tôi, đừng nói linh tinh! Hơn nữa, những chuyện này khôngliên quan gì tới anh cả, cũng chẳng liên quan tới anh Khương của anh". Thấy ĐạiLỗi ngượng ngập, cô dịu giọng, chuyển đề tài: "Tôi nhất định phải quay về đó.Cuối tháng này thi nghiên cứu sinh rồi, thi đỗ tôi sẽ học tiếp ba năm".
Đại Lỗi trợn mắt: "Thế có nghĩa là sau này chị sẽ không trở lại nữa à?".
Giọng cậu ta quả thực có hơi to, Khánh Đệ sợ sẽ kinh động đến Khương ThượngNghiêu đang ngủ say, quay đầu lại nhìn, bắt gặp anh đang nhìn mình chằmchằm.
Ánh mắt ấy chứa đựng quá nhiều tâm trạng, thâm trầm phức tạp, cho dù nhanhchóng quay mặt đi, trái tim Khánh Đệ vẫn nhói đau khó kiềm chế.
"Có đồ ăn à?" Cô nghe thấy giọng anh trầm ấm, lại nghe thấy tiếng động, biếtanh đang ngồi thẳng dậy.
Khánh Đệ trầm lặng cúi đầu ăn hết bát cháo, lòng vẫn nhói buốt vì sự đau khổgiằng xé trong ánh mắt ấy, nhưng cô cũng sợ vẻ lạnh lùng của ánh mắt kia. Thờigian đã hai năm rồi, người lạ rất đỗi quen thuộc này đã không còn là người mà côcó thể nắm bắt được suy nghĩ và hành động nữa, Khánh Đệ cân nhắc hồi lâu, rồi mởmiệng nói: “Chu Quân là bạn thân của em, không phải như anh nghĩ đâu, anh đừnglàm khó anh ấy".
Khương Thượng Nghiêu liếc cô một cái: "Không liên quan gì tới anh".
Khánh Đệ nghe thấy thế, hơi thở như tắc nghẹn, không để ý tới Lưu Đại Lỗingồi bên cạnh đang cố che giấu vẻ mặt không biết nói sao, chỉ chăm chú nhìnKhương Thượng Nghiêu cúi đầu ăn, hồi lâu mới buông lời đáp khô khốc: "Vậy thìtốt".
Buổi tối, Khương Phượng Anh mang cơm vào. Đến nửa đêm, cuối cùng bà cũng khôiphục được một chút ý thức. Nhìn Khánh Đệ ngồi bên giường, đôi mắt già nua mờ đụccủa bà như sáng bừng lên, cổ họng khẽ phát ra tiếng nói, giơ tay nhưng không saogiơ cao nổi, nửa khuôn mặt giật giật miệng mỉm cười.
"Bà..." Khánh Đệ áp tay mình lên bàn tay khô gầy của bà, không nói nênlời.
Khương Phượng Anh áp sát vào tai mẹ nói lời động viên: "Là Khánh Đệ, Khánh Đệvề thăm mẹ, mẹ phải mau khỏe đấy".
Khóe miệng bà khẽ run, ánh mắt dịu dàng như được an ủi.
Bao ngày thấp thỏm lo lắng, giờ nhìn người mẹ già nặng nề chìm vào giấc ngủ,cuối cùng Khương Phượng Anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, khẽ lau nước mắt, sauđó khuyên hai người: "Về nhà ngủ đi, trông hai ngày rồi, buổi tối mẹ trôngcho".
Ánh mắt Khương Thượng Nghiêu nhìn về phía Khánh Đệ, cô cố tình né tránh. Đikhỏi đây thì chỉ có thể cùng quay về căn hộ mới đã sửa sang xong, cô vốn địnhtìm một nhà trọ nhỏ cạnh bệnh viện nghỉ tạm, nên vội vã từ chối khéo: "Cô, cháuở đây với cô, nếu buồn ngủ cháu sẽ ra ghế sô pha bên ngoài chợp mắt mộtlát".
Bà Khương đang định khuyên thêm, nhưng Khương Thượng Nghiêu đã nói: "Nhị Hóađã đặt cho em một phòng ở khách sạn đối diện bệnh viện này, anh đưa em quađó".
Không có sự cho phép của anh, Đại Lỗi sao dám tự ý quyết định, như thế cũnghợp lý, đúng với ý cô. Khánh Đệ đáp: "Vâng".
Sắp xếp đồ xong, cô cố ý giữ khoảng cách với anh, khách sáo nói: "Anh cũng vềngủ một giấc đi, mắt đỏ hết cả rồi". Đôi mắt đỏ vằn đó, ánh mắt khó đoán biếtđó, vẻ mặt lạnh lùng đó đều khiến trái tim cô không thể bình tĩnh được.
Anh dựa người vào cửa nhìn cô, bao nhiêu lời muốn nói còn đang ngập ngừng nơicổ họng, dường như khó có thể kìm nén được sự hỗn loạn ấy, bèn hắng giọng, nói:"Có gì gọi điện cho anh".
Sau khi đi ra, Khương Thượng Nghiêu đứng ngoài hành lang, hy vọng cánh cửakia sẽ lưu luyến mở ra, một giây, hai giây, ba giây... Cuối cùng, cửa thang máyphía cuối hành lang bỗng "Tinh" một tiếng, từ từ mở ra.
Anh do dự, bàn tay giơ cao rồi lại nặng nề buông xuống, buồn bã rời đi.
Ngày hôm sau, bệnh tình của bà có chút tiến triển, không cần dùng máy thởnữa, có thể nghe rõ âm thanh yếu ớt phát ra từ cổ họng: "Khánh Đệ".
Biết bà vốn ưa sạch sẽ và thích dọn dẹp, Khánh Đệ giúp bà rửa mặt chải đầu.Bà hơi nghiêng đầu, nhìn cô qua khóe mắt, cố gắng nở nụ cười với cô. Nước mắtKhánh Đệ bất giác giàn giụa, giọng nói pha lẫn những tiếng sụt sịt: "Cháu rấtkhỏe, bà yên tâm. Đợi bà khỏe lại, cháu đón bà qua chỗ cháu chơi".
Bà mê man nói được mấy từ "Cháu...", sắc mặt như mong đợi, Khánh Đệ đoán đượcý bà, bèn lắc đầu, phớt lờ ánh mắt như đang nhìn xuyên thấu tâm can cô từ phíasau, nói thật: "Cháu còn phải học nữa, không có tâm trạng nghĩ tới chuyện đó,một mình cháu rất thoải mái".
Bà thở phào một hơi, sau đó lại nhìn cô thương xót. Khánh Đệ cố cười: "Cháuthật sự rất tốt mà. Bán quần áo, viết văn, tiền kiếm được đủ nuôi sống mình.Buổi tối đến trường đại học bên cạnh nghe dự thính, thỉnh thoảng còn được xemmột hai bộ phim. Bà yên tâm, bà nhé?".
Đợi bà ngủ say, Khánh Đệ gọi điện cho em gái, buổi chiều Ái Đệ cùng mẹ đếnbệnh viện thăm bà.
Hai năm không gặp con, mẹ Khánh Đệ đương nhiên khóc lóc sướt mướt, nhìn bàlão nằm trên giường bệnh, mặt mày đau khổ thở dài liên tục, cằn nhằn Khánh Đệ:"Cuộc sống yên ổn thì không sống, đi xa như thế. Thời gian hai năm này, nóikhông chừng bà đã có phúc được bế chắt rồi, dù sau này nhắm mắt cũng chẳng có gìphải nuối tiếc".
Cũng giống như trước đây mỗi khi đối diện với sự bất lực của mẹ, lần nàyKhánh Đệ cũng vẫn trầm mặc như thế, chỉ có điều cô im lặng vì quá chua xót.
Ái Đệ liếc nhìn chị gái đang cúi gằm mặt, giọng trách cứ mẹ: "Xem mẹ kìa,những lời đó cứ quanh quẩn nói đi nói lại, mẹ không thấy chán à?".
Khánh Đệ đưa cho em gái số tiền mình mang về, "Cứ cầm lấy trước, sau này cóchị sẽ gửi vào tài khoản của em".
Ái Đệ lập tức từ chối: "Chị ở bên ngoài khó khăn vất vả, tiết kiệm được chúttiền có dễ gì đâu?".
"Bảo em cầm thì cứ cầm đi. Chị có phải vì em đâu, vì mẹ chúng ta." Khánh Đệkhông tiện phân trần, liền nhét tiền vào túi Ái Đệ, thở dài: "Sớm mua nhà rồiđón mẹ ra ngoài ở nhé".
Hai năm nay, Ái Đệ chẳng có dấu hiệu mang thai gì, nhà chồng ba thế hệ sốngchung, quan hệ mẹ chồng nàng dâu, chị chồng em dâu khó có thể tốt đẹp được, cãivã liên miên. Mặc dù trong điện thoại, Ái Đệ chẳng kể chi tiết, nhưng người congái từng một thời nhan sắc rực rỡ giờ đã chất chứa ưu phiền, bộ dạng cố làm ravẻ hạnh phúc trước mặt, khiến người làm chị như cô không khỏi xót xa.
"Năm nào cũng muốn mua nhà, năm nào giá nhà cũng tăng." Ái Đệ cười khổ, "Chịthì sao? Phải giữ lại một ít mà nộp học phí chứ?".
"Cũng chẳng biết có thi đỗ không, còn phải nửa năm nữa, thi đỗ, chị cũng cócách khác."
Tiễn em gái và mẹ xuống lầu, vừa lúc gặp mẹ Khương Thượng Nghiêu. Từng là haibà thông gia, giờ mặt đối mặt, cả hai đều không giấu nổi vẻ gượng gạo, cùng thởdài.
Quay lại phòng bệnh, bà Khương ngập ngừng hỏi: "Bà thông gia... Mẹ cháu saokhông ngồi thêm chút nữa?".
"Mẹ cháu vội về nhà nấu cơm, việc làm ăn của Tiểu Ái cũng không thể bỏ đó quálâu." Khánh Đệ giải thích, "À phải rồi, cô ơi, anh Khương nói công ty có chútviệc, tối mới đến".
"Ngày nào cũng không ở nhà, ở nhà thì trốn trong phòng một mình." Bà Khươngđưa cho Khánh Đệ quả quýt đã bóc vỏ, buồn rầu nói: "Cũng tại cô, mỗi lần tức lênlại chẳng thể khống chế được, đánh rất đau".
Khánh Đệ im lặng không nói gì, chỉ chăm chú bóc sơ bên ngoài quả quýt. BàKhương thầm than trong lòng, con bé này có lẽ thật sự không định quay về rồi.Chẳng nói chẳng rằng, rất giống với tính khí bướng bỉnh của bà, hoàn toàn khôngcho bản thân một con đường lui. Phụ nữ bướng bỉnh cũng đồng nghĩa với việc phảichịu tội, nghĩ đến cảnh cô trốn tới một nơi xa xôi, lòng thương xót: "Khánh Đệ,hai năm nay có ổn không?".
"Ổn ạ." Khánh Đệ nhìn người phụ nữ trước mặt cười, "Thời gian đầu cháu cònchưa quen, cũng may có bạn học giúp đỡ. Sau đó, bạn cháu ra ngoài thuê nhà ở vớibạn trai, cháu cũng chuyển ra. Giờ đang ở gần Học viện Điện ảnh, quen rất nhiềubạn, chuẩn bị thi nghiên cứu sinh ạ".
Những ngày tháng sống trong căn hộ dưới tầng hầm gần Học viện Điện ảnh làthời kỳ đen tối nhất với cô, nhưng cũng từ đó, trái tim khô héo vì yêu, trái timbị tàn phá nặng nề của cô đã từ từ hồi sinh.
Các căn nhà trọ xung quanh đa phần là nữ sinh chuẩn bị thi đại học. Trên hànhlang thường xuyên bắt gặp những thân hình mảnh dẻ đang tập ép chân, đi ra đi vàođều đụng phải những bộ mặt trẻ trung tự tin, tiếng cười tiếng nói vang lên khôngngớt. Bầu không khí luôn luôn tràn ngập mùi hương của son phấn. Cô đã học theocác bạn cùng phòng cách đánh phấn trang điểm, cách trà trộn vào lớp để xemphim.
Trốn trong góc khuất của phòng chiếu phim trong Học viện Điện ảnh, đợi ánhsáng từ từ trải các mảnh đời khác nhau lên màn bạc, lần đầu tiên cô đã tập trungtoàn bộ sự chú ý và hòa mình vào những buồn vui hợp tan trong đó. Sau này, côdần dần khống chế tâm trạng để không bị cuốn theo những cảm xúc ấy, mà quan sátvà cảm nhận sự hỗn độn của tính cách mỗi nhân vật trong từng câu chuyện, sự nặngnề của cuộc sống, sự cảnh tỉnh của tinh thần.
Mỗi một phút giây trải nghiệm, cô đều cảm thấy đau đớn.Nhưng, khi nỗi đau ấyqua đi, cô lại được đích thân chứng kiến quá trình lành lại của tâm hồn.
Trong mấy tháng ấy, lần đầu tiên Khánh Đệ ý thức được rằng cuộc sống hơn haimươi năm qua của mình thật nhạt nhòa và cằn cỗi, đồng thời cũng đột nhiên nhậnra, cô đang đứng rất gần giấc mơ của mình.
"Vậy... không định quay về nữa phải không?" Khương Phượng Anh cũng đã có tuổirồi, bà dần dần cảm thấy chẳng còn mặn mà với nhân thế nữa, bao nhiêu người xuấthiện, rồi bao nhiêu người ra đi, không nằm ngoài kết cục phân ly. Nhưng nhớnhững ngày xưa, Khương Phượng Anh vẫn không tránh khỏi buồn bã: "Bọn trẻ cáccon, từng đứa, từng đứa bỏ đi... Khánh Đệ, xin con hãy nghĩ lại, bản tính củaNghiêu Nghiêu không xấu, từ nhỏ nó đã là đứa hiểu chuyện, chỉ nhất thời mê muộimà thôi".
Tay bà Khương khẽ run rẩy, ánh mắt thể hiện rõ sự cầu khẩn, Khánh Đệ chỉ biếtnắm lấy tay bà, cắn chặt môi, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết nói: "Cô, cháu xinlỗi".
Nhớ lần trước khi hai người gặp nhau ở bến xe đối diện với trại giam Dã GiaSơn, Khánh Đệ đã nói với bà Khương rằng "Cô, cháu xin lỗi, cháu không thể hứavới cô". Cô kiên quyết không từ bỏ.
Lần này cũng vẫn câu nói ấy, Khánh Đệ kiên quyết không quay đầu.
Một thứ tình cảm bị thời gian chia cắt ở hai bờ con nước, cô hôm nay và côcủa ngày xưa đứng hai bên bờ nhìn nhau, không phải không buồn đau.
Khánh Đệ đi dạo quanh Vấn Sơn. Cảnh vật ở thành phố nhỏ này vẫn thế, có điềutrên đường xuất hiện nhiều loại xe của thương hiệu nổi tiếng hơn. Cô bỗng nhậnra mình đang bước về hướng khu tập thể đường sắt, bất giác dừng chân lại. Là cảmgiác xa cách mà gia đình cậu Khương Thượng Nghiêu vừa rồi mang đến khiến cô nảysinh ý định đi về nơi mình đã từng rất thân thuộc ấy, hay do cảm giác nuối tiếcvẫn chưa thể buông tay?
Nhìn khắp nơi xung quanh, Khánh Đệ đang đứng trước Cung Văn hóa Đường sắt.Vẫn vắng vẻ như chín năm về trước, khi ấy, cũng chính nơi này, bốn người bọn họđã đứng đợi cô từ từ xuất hiện trong bóng tối. Hai người họ tay đan chặt vàonhau, tình cảm ngọt ngào như chẳng quan tâm tới ánh mắt của người khác, hình ảnhđó đã từng giày vò trái tim hèn nhát tự ti của cô không biết bao nhiêu lần, chotới tận khi cô và anh có được cái ôm hôn đầu tiên ở thôn Nam, ánh bình minhchiếu sáng trái tim người con gái đang yêu, lúc ấy sự ảm đạm trong tình cảm củacô mới dần được dỡ bỏ.
Tất cả đều đã qua rồi.
Khánh Đệ lặng lẽ cúi đầu quay lại, bất chợt nghe thấy tiếng ai đó gọi: "NhạnLam". Cô cứ nghĩ mình đang hoang tưởng, nhưng khi tiếng gọi gấp gáp thứ hai vanglên, cô kinh ngạc quay đầu.
Cung Văn hóa Đường sắt vào khoảng bảy, tám giờ tối, những đám đông loanhquanh trước rạp chiếu phim, một người phụ nữ trung niên vừa cất tiếng gọi "NhạnLam" vừa đuổi theo, rồi vội vã kéo áo cô gái phía trước lại.
Bóng dáng quen thuộc khiến Khánh Đệ dừng bước, ngay sau đó cô cũng chạy đuổitheo.
Cô gái bị túm áo kia tóc buộc cao, mặt đỏ bừng cố giằng ra khỏi người đangtúm chặt áo mình. Người phụ nữ trung niên cố gắng níu chặt, cầu khẩn: "Nhạn Lam,về nhà với mẹ đi. Mẹ làm nhiều món lắm. Con xem". Một tay lần tìm trong túi áo,nhưng chẳng có gì: "Con xem, con xem, rất nhiều tiền, đều dành mua đồ ngon chocon và Trình Trình đấy".
Tim Khánh Đệ đập thình thịch, chạy lên mấy bước, chỉ nghe thấy cô gái ấy khẽtiếng giải thích: "Bác nhận nhầm người". Hai người đi cùng cô gái cũng nói: "Bácgái này, đầu óc bác có vấn đề à, giữ bừa người trên phố thế".