Và hiện tại, cô đang đứng trước một cánh cổng hùng vĩ, đó là cánh cổng của ngôi trường đại học S.
Và… xung quanh cô đang là vô vàn ánh mắt, nó không phải nhìn cô, mà là nhìn vào mấy người bên cạnh!!!.
Thương Huỳnh thì đang đứng ngay cô, sau lưng đang kéo một chiếc vali, cùng với đo là Như Linh, cô ấy cũng cầm chiếc vali, và đương nhiên cô cũng vậy.
Trừ một người… cô ấy chính là chị của cô, cô tưởng rằng lên đây chị ấy cùng lắm chỉ là hoa khôi lớp, ai mà ngờ chị ấy là hoa khôi trường, là hoa khôi của khoa công nghệ thông tin mà cô đang theo học, càng thêm nữa là chị ấy chính là người học giỏi nhất khoa này.
Còn điều cuối cùng, cũng chính vào ngày hôm qua, khi mà chị ấy trở về làm cô há hốc mồm.
Tuy vậy anh của cô thì lại không mấy cảm xúc, làm cô tưởng họ cãi nhau.
Ai ngờ… cô đoán đúng thật.
Nhưng mà là anh cô dỗi chị, vấn đề hết sức đơn giản.
Nhưng vào tai cô và người nhà thì không, chị ấy đã có người yêu từ năm đầu vào đại học.
À thì chuyện không có gì ngoài việc anh ấy là một đại thiếu gia của một công ty lớn.
Mà công ty ấy lại là công ty của anh cô đang làm.
Còn chuyện ở sau thì anh cô không kể, nhưng anh cô vẫn rất dỗi.
Mà chị cô có người yêu cũng phải thôi, năm cấp 3 chị ấy là hoa khôi, khi ấy chị ấy từ chối tất cả, nhưng khi ấy chị ấy đã rất đẹp rồi.
Nói không ngoa khi cô nhìn vào chị ấy như đang nhìn một minh tinh, tất cả chị ấy đều hoàn hảo.
Còn cô… dù có cái danh ngậm thìa vàng nhưng cô cũng không bằng một mảnh của chị ấy, cô học không giỏi như tưởng tượng, chị học ổn.
Khi mà năm cấp 3 chị ấy lấy được học bổng, xuất xắc của trường chuyên, trong khi đó cô chỉ đạt được top 10.
Chị ấy hoàn toàn áp đảo, nhưng cô không ghen tị, cô chỉ biết rằng, người đó chính là chị của mình.
Nên ở hoàn cảnh hiện tại có người bu quanh cũng là chuyện thường, và đương nhiên cũng có người đang xin số điện thoại của 2 cô gái kế cô, chính là Thương Huỳnh và Như Linh.
Ai bảo họ cũng đẹp chứ, còn cô thì không phải nghĩ cũng hiểu.
Họ đều mặc trên mình bộ đồ bình thường, cô cũng vậy.
Nhưng cô đeo mắt kính, còn có cái mái tóc trắng bẩm sinh, nó không toát lên sự nổi bật, vì cơ bản sự chú ý của mọi người dồn vào 3 cô gái kia.
Cô cũng không quan tâm, mái tóc ấy của cô vẫn tết lên như cũ, khuôn mặt của cô không ai thấy rõ, vì cô cúi đầu xuống và được mái tóc che đi, đồng thời thì cũng không mấy ai quan tâm sau lớp mắt kính đó là gì, liệu là ma hay tiên.
Họ không quan tâm.
Chỉ trong chớp mắt, số người đến càng nhiều, cô thì được 3 người họ che chở, và cô đứng giữa, cô hé miệng nói.
“Này, bọn mình đi vào nhanh đi, em thấy ngộp quá.”
Họ như chờ đợi câu này của cô, họ nhanh chóng kéo cô đi vào.
…
Họ đều biết khuôn mặt thật của cô, họ cũng biết chuyện quá khứ của cô, họ biết cô sợ đám đông, đồng thời họ cũng muốn cô hết sợ cái chứng này đi.
Lúc này họ tưởng rằng cô đã đỡ sợ, vì vậy đã cố nén lại để xem thử cô ấy còn không, đây là điều tốt cho cô ấy.
Nhưng cô ấy vẫn không thoát đc cái bóng ma tâm lý đấy, nên khi mà cô nói lên, họ cũng nhanh chóng đi theo, tránh có việc gì đó xảy ra.