Tình Yêu Nở Muộn

Chương 19: Môn ác mộng




Cả ngày kế tiếp.

Nó trôi qua nhanh chóng, cô và Như Linh cũng chính thức làm bạn.

Mà cũng nhờ đó mà trong lớp cô càng có thể dễ hoạt động.

Không quá lâu sau đó là giờ ra về, cô và Như Linh r về cùng nhau nhưng đến cổng trường thì là tách ra.

Vì cả 2 người đều đi khác hướng.

Cô nhẹ nhàng chào Như Linh sau đó đi về nhà, cô không đợi chị cô ra về vì cô biết chị cô cò phải tham gia câu lạc bộ.

Cô nghe chị bảo trường chuyên có một việc cực quan trọng đó là tham gia câu lạc bộ.

Đó là điều bắt buộc, nhưng ở trường cô thì hôm nay cô nghe thấy một điều rằng.

Câu lạc bộ không bắt buộc.

Nên cô về nhà trước, về đến nhà cũng thấy anh cô về.

Anh cô đi đến, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô bảo có sao không.

Trước đó cô đã cố đè nén nước mắt.

Giờ lại không vô thức mà trào ra, là một trận khóc lớn, cô nhanh chóng liên tục.

Khoảng vài phút sau cô mới dừng được.

Và khi cô ngừng khóc, vẫn còn những âm thanh thút thít từ dưới thân của Trần Dạ.

Trần Dạ ngước xuống nhìn người dưới thân mình.

Vẫn như cũ, như lần đầu gặp nhau vậy, cô bé vẫn đi với hai hàng lệ mi ướt đẫm, yếu đuối.

Khi ấy ôm chầm anh và chị của anh, khóc thút thít trong lòng, một cô gái bé nhỏ, còn yếu đuối hơn cả anh và chị.

Ấy thế mà vẫn cố gắng thoát ra khỏi mối ấm ảnh đó được, cớ sao... giờ đây lại xuất hiện lại hình ảnh khi đó.



Ít nhất... khi ấy cô bé ấy không phải em gái của anh, tuy nhiên giờ đây nó lại là em gái của anh, hà cớ gì không bảo vệ em ấy?

Trần Dạ ôm chằm lại, nhẹ nhàng vỗ về sau lung, bờ lưng gầy gò, mềm mại ấy.

Mẹ cô, vẫn một mực nhìn từ phía xa trong bếp, bà ấy lờ mờ có vài giọt lệ mi trên mắt.

Không biết liệu có phải quyết định khi ấy... Không nó không sai mà là đúng.

Thời gian cũng tiếp tục trôi đi, chợp mắt là đã đến buổi tối, cả gia đình xum vầy lại như cũ.

Tiểu Hy thầm nghĩ... khi ấy một lần xum vầy còn khó hơn cả xin tiền của họ...

Ấy thế mà thứ cô cần nhất là thứ tình cảm viễn vọng này, ít nhất giờ cô đã nhận được.

Họ đã biết về trường hợp của cô, nếu như khi đó thì cô phải nghe những lời nói, nào là yếu kém, mất mặt.

Giờ đây cô nhìn lại, nhìn lạ quá khứ và tương lai, nơi mà chứa đấy bóng tối âm u, và nơi đã chứa đựng được một ít tia sáng.

Cô vẫn muốn ở nơi đây hơn, được nghe lời an ủi, động viên từ người nhà, người thân.

...

Buổi tối hôm nay, sau khi ăn cơm, phụ giúp mẹ cô dọn dẹp, cô đã về phòng, nghỉ ngơi và tiếp tục học, cô đã nhận được thời khóa biểu.

Cô nhìn vào nó, trên đó viết.

Thứ 3, tiết thứ nhất toán học, tiết thứ hai văn, tiết thứ ba văn, tiết thứ 4 thể dục, tiết thứ 5 thể dục.

Nhìn vào cái thời khóa biểu, cô càng muốn khóc nữa rồi, cớ sao lại có cái môn mà cô yếu kém nhất, chưa kể còn có 2 tiết.

Này khác nào là ép khô cô huhu.

Vì vậy cô quyết định ngay hiện tại, 8:00 phút bắt đầu học đến 10 giờ tròn rồi sau đó ngủ sớm.

Ngày mai dậy sớm đi tập thể dục, vì một tương lai không liệt môn thể dục!

...



Cô nhanh chóng vượt qua chướng ngại nhỏ trong lòng, cô gắng tốt hơn.

Ấy nhưng mà... tối hôm ấy, trong giấc mơ của cô, không phải một giấc mộng hồng, nó là ác mộng!!!.

Không phải ác mộng khi ấy, mà là cô nhớ lại năm lớp 8 khi mới đến đây.

Hôm ấy là tiết thể dục, không phải tiết thường mà là thi.

Cô... hôm ấy thi nhảy xa hoặc nhảy xà.

Cô cả hai môn đều không biết, vào thế đường cùng, cô đã chọn nhảy xa, vì ít nhất nếu so sánh 2 môn này thì nhảy xà khó hơn.

Cứ nghĩ sẽ qua một cách dễ dàng, cơ mà ngược lại, cô đến vạch nhảy cô ngã...

Mỗi người có 3 cơ hội, cái đầu tiên cô ngã, cái thứ 2 và thứ 3 đều không qua vạch.

Cô trượt...

Cả lớp khi ấy cười cô, chế giễu cô, chỉ có anh cô và Thương Huỳnh đứng ra nói giúp.

Nên hiện tại, nói nó là một trong các bóng ma tâm lý của cô cũng được...

May thay lên lớp 9 trường đã hủy đi môn thể dục lớp 9 vì muốn toàn bộ lớp 9 tập trung học

...

Tiếng gà gáy, ánh sáng lờ mờ lên, cô đã ngay lập tức bật dạy, vì một tương lai không trượt cô sẽ cố gắng vượt qua nó!.

Đứng dậy vì một tương lai không trượt môn, co mặc áo thể dục vào, ra khỏi nhà lúc trời mới lộ ra tí ánh sáng.

Bắt đầu chạy thể dục.

Cô khoác trên người một bộ đồ thể dục bình thường, mái tóc trắng tuyết xỏa ra, đặc biệt là cô không đeo cái mắt kính dày đặc kia nữa, và không còn mụn.

Cô không đeo mắt kính là vì sợ khi đi tập thể dục chảy mồ hôi, sẽ dễ làm rớt mắt kính, khi ấy thì toang, chưa kể giờ này đi thì cũng sẽ không gặp bạn học.

Nên quyết định cuối cùng của cô là không đeo, cô một mạch đi từ nhà, quyết định của cô là chạy vài vòng khu chợ đêm, vì nó dài và rộng, tiện cô đi mua đồ ăn sáng luôn