"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi cảm thấy Ôn Thiển không có tài cán lớn đến mức đó đâu. Lý Phong tuy là một người đáng ghét, nhưng trong giới thiết kế, anh ta cũng có chút danh tiếng. Ôn Thiển muốn mua chuộc anh ta, thì phải tốn bao nhiêu tiền chứ? Cô ta có nhiều tiền đến vậy sao? Hơn nữa, hai giám khảo kia đều là các bậc thầy trong giới thiết kế, làm sao nói mua chuộc là có thể mua chuộc được?"
"Ôn Thiển tuy không có chỗ đứng trước những người này, nhưng chẳng phải cô ta còn có sư phụ sao? Nếu Robert ra mặt để hối lộ những người này, thì chắc vẫn khả thi đấy."
"Chết tiệt, Robert hóa ra là loại người như vậy, tôi buồn nôn quá."
"Trời ơi, ông ta còn được gọi là ba đỡ đầu của thời trang nữa, hay là ban tổ chức cuộc thi xử lý luôn ông ta đi, loại cả Ôn Thiển và Lý Phong ra khỏi cuộc thi."
"Sao mà người ta lại đáng ghét đến vậy nhỉ, đúng là thầy nào trò nấy mà."
Ngay khi cơn bão chỉ trích trên mạng bắt đầu lan từ Lý Phong và Ôn Thiển rồi sang cả Robert, ông ta đã vội vàng đăng một tuyên bố trên trang chính thức của cá nhân.
Trong tuyên bố, ông ta nói rằng mình hoàn toàn không biết gì về những việc mà Ôn Thiển đã làm.
Ông ta cũng bày tỏ tôn trọng kết quả điều tra của ban tổ chức sự kiện lần này và cho biết mình rất đau lòng và hối hận khi phát hiện ra Ôn Thiển là người như vậy, ông ta tuyên bố từ giờ trở đi, mình và Ôn Thiển không còn bất kỳ mối quan hệ nào.
Sau khi tuyên bố này được đưa ra, vẫn còn rất nhiều người nghi ngờ Robert.
Dù sao thì chuyện hối lộ hai giám khảo kia rõ ràng là nằm ngoài khả năng của Ôn Thiển.
Trong lúc dư luận trên mạng đang sôi sục, ban tổ chức cuộc thi lại đăng một bài viết trên Weibo, nói rằng Robert không liên quan đến sự việc lần này, còn về chuyện hối lộ, họ sẽ tiếp tục điều tra và đưa ra câu trả lời thỏa đáng cho mọi người.
Đến giờ, chuyện về cuộc thi thiết kế cũng coi như đã kết thúc.
Ôn Thiển ở nhà, nhìn thấy những gì trên mạng, cô ta tức giận đến mức quét một lượt toàn bộ máy tính và giấy nháp trên bàn làm việc rơi xuống đất.
Sau khi trút giận, cô ta lục lọi đống đồ đạc lộn xộn, tìm được một chiếc điện thoại cũ, lắp đại một chiếc thẻ SIM vào rồi nhanh chóng gọi một số điện thoại. Đầu bên kia vang lên một giọng nói uể oải:
"Ai đấy?"
Nghe thấy giọng nói này, Ôn Thiển mừng rỡ:
"Cô Triệu, cô Triệu, là tôi... Ôn Thiển đây. Cô đã thấy những gì trên mạng chưa? Bây giờ tôi phải làm sao đây?"
Triệu Thiên Thiên mất kiên nhẫn nói:
"Đó là chuyện của cô, liên quan gì đến tôi?"
Ôn Thiển cắn chặt môi:
"Sao có thể là chuyện của một mình tôi được? Lúc trước tôi cũng nghe theo sự sắp xếp của cô nên mới làm như vậy, hơn nữa Lý Phong cũng là do cô tìm đến, hai giám khảo kia cũng là... Cô Triệu, tôi chưa hề hé môi về những chuyện này với bất kỳ ai, nhưng cô có thể giúp tôi được không? Giờ tôi thực sự không còn cách nào nữa rồi."
"Cô đừng nói bừa nhé. Tôi chỉ là trong lúc thi đấu thấy cô khá hợp với tôi nên mới nói chuyện vài câu thôi, sao lại thành tôi sắp xếp cô làm những chuyện đó chứ. Còn cái tên Lý gì đó, tôi cũng không quen biết."
"Nhưng mà cô Triệu, tôi..."
Ôn Thiển chưa nói hết câu, thì điện thoại đã bị cúp máy.
Chương 838
Buổi tối, khi Nguyễn Tinh Vãn bước ra khỏi văn phòng, các cô gái trong cửa hàng cũng vừa tan ca.
Thấy cô, các cô gái lần lượt chào hỏi:
"Chị Tinh Vãn, bọn em đi trước nhé."
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười gật đầu:
"Ngày mai gặp lại nhé."
Sau khi các cô gái rời đi, Nguyễn Tinh Vãn nhìn thấy Bùi Sam Sam, người đã đeo sẵn túi lên vai, liền nhướn mày hỏi:
"Cậu định..."
Bùi Sam Sam ho khẽ để che giấu sự ngượng ngùng:
"Mình có làm gì đâu, chỉ là đi vận động một chút thôi."
Nguyễn Tinh Vãn bước vào phòng trà, rót một cốc nước và cười nói:
"Cậu là đi hẹn hò với Daniel thì có."
Bùi Sam Sam bước đến cạnh cô, tựa vào tường đứng:
"Không... không có đâu."
Nói xong, cô cúi đầu vân vê quai túi:
"Chỉ là ăn cơm thôi mà."
Nguyễn Tinh Vãn cầm cốc uống một ngụm nước, liếc nhìn người đang chờ bên ngoài:
"Đi nhanh đi, anh ấy đang đợi cậu kìa."
Bùi Sam Sam nhìn theo ánh mắt của cô, không khỏi bĩu môi, suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Tinh Tinh, dù gì trong studio cũng không có việc gì, hay là cậu đi cùng bọn mình luôn đi?"
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
"Mình không đi đâu, lát nữa... Chu Từ Thâm sẽ đến tìm mình."
Nghe vậy, Bùi Sam Sam ngay lập tức hiểu ra, trên mặt lộ vẻ trêu chọc:
"Vậy mình không làm phiền hai người nữa, mình đi trước đây, bye bye."
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
"Đi đường cẩn thận nhé."
Sau khi Bùi Sam Sam rời đi, Nguyễn Tinh Vãn đóng cửa kính lại, vừa định quay lại văn phòng thì thấy có người trong xe bên kia đường đang nhìn mình.
Chiếc xe này đã đậu ở đó từ lâu rồi.
Khi nhận thấy ánh mắt của cô, người trong xe nhanh chóng quay đi, rồi theo sau xe của Daniel rời khỏi.
Nguyễn Tinh Vãn khẽ mím môi.
Nếu cô đoán không sai, đó chắc là người của Lâm Chí Viễn.
Quay trở lại văn phòng, Nguyễn Tinh Vãn đặt cốc nước bên cạnh, cầm lấy bút vẽ, nghĩ mãi nhưng cuối cùng lại không vẽ ra được gì.
Chỉ là cô đã viết vài cái tên lên tờ giấy nháp.
Lâm Chí Viễn, Lâm Tri Ý, Daniel,ngài Cận, Trình Vị, và người đã từng đưa cô chìa khóa nhà kho nhưng sau đó lại biến mất không dấu vết.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn đống tên trên tờ giấy, suy nghĩ một lúc, rồi thêm một cái tên nữa – William.
Mặc dù William có vẻ như không liên quan gì đến toàn bộ sự việc này, nhưng ông ta lại có mối liên hệ mờ ám với những người này.
Nguyễn Tinh Vãn nhớ lại ngày cô và Trình Vị đến nhà ngài Cận, William và Trình Vị dường như không quen biết nhau, chỉ chào hỏi qua loa.
Điều này rất kỳ lạ, bởi vì Trình Vị và ngài Cận rất thân thiết, và William lại có mối quan hệ tốt với ngài Cận hơn nhiều so với vẻ ngoài.
Nhưng rõ ràng với mối quan hệ qua ngài Cận, cơ hội gặp gỡ của họ rất nhiều.
Chỉ có hai khả năng giải thích:
Một là họ thực sự không thân thiết, hai là họ cố tình giả vờ không quen biết.
Dù là Trình Vị, Daniel, hay ngài Cận, mục đích của họ đều là chống lại Lâm Chí Viễn.
Còn William, người tưởng chừng như là kẻ ngoài cuộc không liên quan, lại tình cờ giành được dự án thầu của tập đoàn Lâm thị.
Kết hợp tất cả những điều này, thật khó tin rằng William chỉ đến để phát triển thị trường trong nước.
Nhưng dù sao đi nữa, Nguyễn Tinh Vãn cũng không nghĩ ra manh mối gì, bực bội dùng bút gạch hết tên trên tờ giấy.
Lúc này, bên tai cô bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp:
"Em đang viết gì vậy?"
Nguyễn Tinh Vãn không đề phòng, bị giật mình, vô thức ngả người ra sau, nhưng lại đúng lúc tựa vào lồng n.g.ự.c ấm áp của người đàn ông.