Dương Chấn ghi nhớ biển số xe đó, cố tình lái xe đi ngang qua chiếc xe SUV kia. Khi xe họ lướt qua nhau, anh liếc nhìn vào trong xe, thấy không chỉ có một người.
Sau khi Dương Chấn rời đi, người bên trong xe nói:
“Anh Bắc, chiếc xe này hình như là của bạn trai Lý Tuyết.”
Trần Bắc nhìn qua gương chiếu hậu, ừ một tiếng.
Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra hôm nay, Trần Bắc nhíu mày, đại khái cũng hiểu tại sao Lý Tuyết lại đột nhiên đề nghị đưa đứa bé ra ngoài phơi nắng.
Người dưới quyền anh lại hỏi:
“Chuyện này có nên báo với Chu tổng không?”
Trần Bắc đáp:
“Nói cũng vô ích, Chu tổng đã bắt đầu tìm người mới rồi.”
Sau vài giây, Trần Bắc nói tiếp:
“Thời gian này chú ý cảnh giác, đừng để xảy ra sai sót.”
“Vâng.”
...
Phòng làm việc, bốn giờ chiều.
Nguyễn Tinh Vãn đang vẽ bản thiết kế thì điện thoại trên bàn rung lên vài lần.
Cô cầm lên xem, thấy là cuộc gọi từ Louis.
Louis hỏi cô:
“Cô Nguyễn, trong quá trình điều tra, chúng tôi phát hiện ra một số tình huống khác, cô có thể đến đây ngay không?”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn qua bản vẽ trước mặt, thấy đã gần hoàn thành, liền gật đầu:
“Tôi có thể.”
Sau khi cúp máy, cô bỏ điện thoại vào túi áo, cầm túi xách rồi rời đi.
Trên đường đi, điện thoại của Nguyễn Tinh Vãn lại reo lên.
Lần này là một số lạ.
Cô vội tấp xe vào lề đường, nghe máy:
“Alo?”
Nhưng đầu dây bên kia chỉ có tiếng nhiễu điện từ, không nghe thấy ai nói gì.
Nguyễn Tinh Vãn nắm chặt điện thoại, nói lại:
“Là Tạ Vinh phải không?”
Vẫn không có tiếng người đáp lại.
Khi Nguyễn Tinh Vãn định nói tiếp thì cuộc gọi đã ngắt.
Cô nhìn vào màn hình đã tắt, thở dài một hơi.
Có vẻ đây chỉ là một cuộc gọi quấy rối.
Nguyễn Tinh Vãn đặt điện thoại xuống và tiếp tục lái xe.
Đến nơi làm việc của Louis, Nguyễn Tinh Vãn đứng trước cửa, giơ tay gõ cửa.
Rất nhanh sau đó, giọng Louis vang lên:
“Vào đi.”
Nguyễn Tinh Vãn đẩy cửa vào, chào hỏi.
Louis chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc:
“Cô Nguyễn, ngồi đi.”
Sau khi ngồi xuống, cô nhẹ nhàng hỏi:
“Là… đã có kết quả chưa?”
Louis đan hai tay lại đặt trên bàn làm việc, nhíu mày thở dài:
“Hai ngày nay tôi đã nói chuyện với hai giám khảo đó, nhưng họ đều khẳng định tuyệt đối không giúp Ôn Thiển gian lận. Hai giám khảo này đều là những người có tiếng tăm quốc tế, còn Robert thì luôn cố gắng bảo vệ họ và Ôn Thiển, cho nên tôi…”
Nguyễn Tinh Vãn hiểu ý anh, mỉm cười nói:
“Không sao đâu, cảm ơn anh đã giúp đỡ, những việc còn lại tôi sẽ tự mình điều tra.”
Hiện tại, cả cô và Louis đều không có chứng cứ rõ ràng. Nếu chỉ dựa vào nghi ngờ cà nhân để cáo buộc những người có địa vị như vậy, không những sẽ gây ra rắc rối mà còn không thể thuyết phục được mọi người.
Louis tiếp tục:
“Tôi gọi cô đến không chỉ để nói về việc này. Cô Nguyễn, cô còn nhớ quy tắc của vòng thi bán kết không?”
Nguyễn Tinh Vãn không ngờ anh lại đột ngột nhắc đến vòng bán kết, cô ngẩn ra một lúc rồi mới đáp:
“Tôi nhớ.”
Louis nói:
“Vòng thi bán kết yêu cầu mười nhà thiết kế, theo số thứ tự đã bốc thăm, hoàn thành tác phẩm của nhà thiết kế tương ứng.”
“Việc đó… có vấn đề gì sao?”
Louis nghiêm túc gật đầu:
“Đúng vậy.”
Chương 828
Vốn dĩ vòng bán kết đã kết thúc từ giai đoạn trước, mọi người đều chú trọng vào kết quả và tác phẩm của vòng chung kết.
Nhưng giờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, tình hình của vòng chung kết càng trở nên mơ hồ.
Vì thế tối qua Louis đã lật lại toàn bộ các tác phẩm của vòng sơ khảo và bán kết để xem xét.
Quả nhiên, anh đã phát hiện ra vấn đề.
Anh đẩy hai tác phẩm tới trước mặt Nguyễn Tinh Vãn, phần ký tên của nhà thiết kế bên dưới đều đã bị che lại.
Louis hỏi Nguyễn Tinh Vãn:
"Từ hai tác phẩm này, cô có nhận ra vấn đề gì không?"
Nguyễn Tinh Vãn nhận lấy và bắt đầu so sánh kỹ lưỡng.
Một trong hai tác phẩm có phong cách rất đặc trưng, nét vẽ mạnh mẽ, rõ ràng là do một nhà thiết kế nam sáng tác.
Còn bức bên cạnh, tuy có một số khác biệt nhỏ, nét vẽ mềm mại hơn và dường như có thêm những yếu tố khác, nhưng dù vậy, vẫn không thể che giấu được nét đặc trưng cá nhân của nhà thiết kế.
Có vẻ như tác phẩm của nhà thiết kế nam kia đã pha trộn kỹ thuật và phong cách của người khác, nhưng rõ ràng đó không phải sở trường của anh ta, nên phong cách thể hiện ra có phần không tự nhiên.
Nguyễn Tinh Vãn quan sát một lúc, rồi chậm rãi nói:
"Hai tác phẩm này đều do cùng một người làm ra đúng không?"
Louis hỏi: "Cô nói vậy là sao?"
Nguyễn Tinh Vãn chỉ vào bức tranh đầu tiên:
"Phong cách của người này rất rõ ràng, và tôi nghĩ anh ta rất thông minh, là một nhà thiết kế xuất sắc. Tác phẩm của anh ta, từ phong cách đến nội dung, đều có những ý tưởng rất tinh tế trong đó. Còn bức tranh bên cạnh, dù có điều chỉnh đôi chút về phong cách, nhưng vẫn có dấu ấn tinh tế của anh ta."
Nguyễn Tinh Vãn đặt bức tranh xuống và tiếp tục:
"Tuy nhiên, nếu chỉ nhìn một bức thì khó phát hiện, nhưng khi đặt hai bức cạnh nhau và xem xét kỹ, sẽ nhận ra vấn đề."
Louis gật đầu, trên khuôn mặt lộ vẻ hài lòng, sau đó anh bóc lớp dán che tên trên tác phẩm ra.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn hai cái tên hiện ra, ngỡ ngàng trong giây lát.
Louis chỉ vào bức tranh mà cô xem đầu tiên và nói:
"Đây là của Lý Phong."
Nói xong, anh lại nhìn sang bức bên cạnh:
"Còn đây là của Ôn Thiển. Tôi nghĩ, dù không cần tôi nói, cô cũng đã đoán ra chuyện gì rồi."
Nguyễn Tinh Vãn mím môi, một suy nghĩ hiện lên trong đầu cô, nhưng lại thấy khó tin.
Ôn Thiển lại dám to gan như vậy... Không, không đúng. Việc tìm Lý Phong giúp cô ta gian lận chắc chắn không chỉ là vấn đề gan dạ.
Louis tiếp tục:
"Cô yên tâm, việc gian lận trong cuộc thi là điều tuyệt đối không thể dung thứ. Chúng tôi đang liên hệ với Lý Phong, nhưng điện thoại của anh ta tắt máy, không thể liên lạc được. Nếu cần thiết, chúng tôi sẽ thực hiện các thủ tục pháp lý để đảm bảo tính công bằng cho cuộc thi."
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng gật đầu:
"Cảm ơn anh."
Louis nói:
"Không cần cảm ơn. Thực ra, khi cuộc thi xuất hiện tình huống như thế này, trách nhiệm lớn nhất thuộc về chúng tôi. Cô Nguyễn, mặc dù tôi từng nói rằng vị trí trong cuộc thi không đại diện cho tất cả, nhưng chức vô địch này đáng lẽ thuộc về cô."
...