Studio.
Trước khi Nguyễn Tinh Vãn đăng bài tuyên bố, cô đã bàn bạc với Bùi Sam Sam, và Sam Sam cũng ủng hộ cô, còn nói rằng "quân tử trả thù mười năm chưa muộn."
Bây giờ nhìn thấy vẫn còn nhiều người đang chỉ trích Lâm Tri Ý, Sam Sam càng vui mừng không ngớt.
Vừa lướt xem bình luận vừa uống trà sữa, Sam Sam hỏi:
“Đúng rồi, Tinh Tinh, chuyện của Lâm Tri Ý coi như xong rồi, nhưng còn cuộc thi thiết kế thì sao?”
Nghe vậy, động tác cầm bút của Nguyễn Tinh Vãn khựng lại:
"Đợi thêm chút nữa."
Bùi Sam Sam đánh một cái ợ:
"Mình nghĩ chắc chắn chuyện này là do Ôn Thiển làm, không sai được. Ngoài cô ta, chẳng ai có thể làm ra mấy chuyện vô đạo đức điên rồ thế này, hơn nữa không chừng còn do cô ta và Lâm Tri Ý hợp sức lại cơ, cùng lên kế hoạch, hai người bọn họ đều là loại cùng một giuộc mà."
Vừa dứt lời, Nguyễn Tinh Vãn còn chưa kịp nói gì thì tiếng gõ cửa vang lên, một cô gái thò đầu vào:
"Chị Sam Sam, chị Tinh Vãn, bên ngoài có phóng viên muốn phỏng vấn."
Đây đã là lần thứ bao nhiêu phóng viên đến vào buổi chiều nay rồi không biết, Bùi Sam Sam không nghĩ ngợi liền từ chối ngay:
"Không gặp."
Nguyễn Tinh Vãn nói thêm:
"Nếu có ai đến nữa thì cứ bảo là chị không có ở đây."
Cô gái gật đầu, sau đó đóng cửa rời đi.
Bùi Sam Sam thở dài một hơi, tiếp tục nằm dài trên ghế sofa:
"Con người quả nhiên không thể quá xuất sắc, nếu không phiền phức tự tìm tới cửa."
Nguyễn Tinh Vãn chỉ cười, không nói gì.
Những phóng viên đến phỏng vấn cô, có người vì cuộc thi thiết kế, có người vì chuyện của Lâm Tri Ý.
Nhưng dù là chuyện gì, cũng đều muốn moi được tin tức nóng hổi nào đó từ cô.
Một lát sau, Nguyễn Tinh Vãn lấy một tập hồ sơ từ trong túi ra:
"Sam Sam,mình phải ra ngoài một lát, tối nay chắc không về đâu."
Sam Sam gật đầu:
"Được,vậy cậu đi đâu vậy?"
Nguyễn Tinh Vãn cúi xuống nhìn tập hồ sơ:
"Văn phòng luật sư."
Dù cô đã ký tên, nhưng vẫn phải tìm Trầm Tử Tây để xác nhận lần nữa, hơn nữa, cô không an tâm khi giữ thứ này ở chỗ mình.
Sau khi rời studio, Nguyễn Tinh Vãn lập tức đi tìm Trầm Tử Tây và đưa tài liệu cho anh ta.
Trầm Tử Tây xem qua rồi nói:
"Thứ này không có vấn đề gì cả, từ nay về sau cô chính là đại phú bà rồi, chúc mừng, chúc mừng."
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Bạn của Chu Từ Thâm quả nhiên giống hệt anh ấy.
Sau một lúc ngập ngừng, Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
"Anh có biết tình hình của Chu Thị bây giờ như thế nào không?"
Dù Chu Từ Thâm nói rằng không có gì nghiêm trọng, nhưng cô biết anh chắc chắn không nói hết sự thật cho cô.
Trầm Tử Tây tựa vào ghế, hai tay đan vào nhau:
"Trước đó, Chu lão gia lợi dụng tình thế để nhồi nhét không ít người vào Chu Thị, bây giờ Chu Từ Thâm đang tận diệt bọn họ từ gốc rễ. Không chỉ vậy, những người này còn kéo theo nhiều nhân viên lâu năm ẩn mình rất kỹ, khiến cho Chu Thị bây giờ ai nấy đều lo sợ. Chậc chậc, có thể nói Chu lão gia đã thua lỗ nặng nề, mất cả chì lẫn chài."
"Thế còn... Chu Từ Thâm thì sao?"
Chương 816
Nói Chu Từ Thâm không bị ảnh hưởng bởi chuyện này thì không thể, chỉ là anh đã giảm thiểu tác động xuống mức thấp nhất chỉ sau một đêm, thậm chí còn xoay chuyển được tình thế. Giờ đây, phía Chu lão gia không thể dùng chuyện cuộc thi thiết kế để ép anh nữa.
Tuy nhiên, khi mọi chuyện chưa được làm rõ thì tai tiếng vẫn còn đó.
Rời khỏi văn phòng luật sư, Nguyễn Tinh Vãn đi thẳng đến Chu Thị.
Khi cô đến, Chu Từ Thâm vừa ra khỏi phòng họp, cả tầng tràn ngập bầu không khí ảm đạm, tất cả nhân viên đều không dám thở mạnh.
Nguyễn Tinh Vãn không tìm thấy Lâm Nam, nên cô đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc, nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong, Chu Từ Thâm đang ngồi ở bàn làm việc xem tài liệu, không biết anh có nghe thấy tiếng gõ cửa không.
Nguyễn Tinh Vãn bước nhẹ vào, nhẹ giọng và hỏi một cách nghiêm túc:
"Chu tổng, anh có cần tôi pha cho anh một ly cà phê không?"
Chu Từ Thâm không ngẩng đầu lên, lạnh lùng đáp:
"Cần hỏi sao?"
"Vậy có cần tôi chuẩn bị bữa tối cho anh không?"
Nghe vậy, Chu Từ Thâm khẽ dừng lại, từ từ ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy cô, sự lạnh lùng trong đôi mắt đen đó của anh dần tan biến, trở nên ấm áp hơn rất nhiều:
"Em đến từ khi nào?"
"Tôi vừa mới tới thôi."
Nguyễn Tinh Vãn ngồi xuống đối diện anh, hỏi:
"Vậy là anh lại định chỉ uống cà phê thôi mà không ăn tối hả?"
Chu Từ Thâm cúi đầu, nhanh chóng ký tên vào tài liệu, rồi đáp:
"Ăn một mình thì chẳng có ý nghĩa gì."
Nguyễn Tinh Vãn thấy vậy, không kìm được hỏi:
"Tại sao khi tôi hỏi anh có cần pha cà phê không, anh không nhận ra giọng tôi, nhưng khi tôi hỏi về bữa tối thì anh liền nhận ra?"
Chu Từ Thâm nhàn nhạt nói:
"Trợ lý mà tôi trả lương cao thường không làm những hành động ngớ ngẩn như hỏi liền hai câu hỏi."
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Tên đàn ông này đúng là chẳng thốt ra được mấy lời tử tế!
Chu Từ Thâm nói:
"Đợi tôi vài phút."
"Ồ."
Tiếp theo chỉ còn nghe thấy tiếng lật tài liệu và tiếng bút máy lướt trên giấy.
Nguyễn Tinh Vãn ngồi bên cạnh thấy hơi chán, liền đưa tay nghịch mấy món đồ trang trí trên bàn.
Đang chơi vui, ánh mắt cô vô tình dừng lại ở một khung ảnh đặt trên bàn.
"…………"
Bên trong, là bức ảnh của họ chụp ở đền Nguyệt Lão.
Tên đàn ông đểu này đưa cho cô cái khung ảnh xấu xí, loè loẹt kia, còn mình thì lại thay bằng một cái đẹp như thế này.
Haha.
Mười phút sau, Chu Từ Thâm cuối cùng cũng đặt tài liệu xuống và ngẩng đầu lên:
"Đi thôi."
Nguyễn Tinh Vãn nghe anh nói đột ngột như vậy, nhất thời không phản ứng kịp:
"Đi đâu?"
"Chẳng phải em muốn ăn tối sao."
Nguyễn Tinh Vãn bĩu môi:
"Tôi đâu có đến đây để ăn tối với anh."
Chu Từ Thâm:
"Hửm?"
Nguyễn Tinh Vãn mở túi, lấy ra một tập tài liệu:
"Đây là thứ Lâm Trí Viễn đưa cho tôi. Tôi đã nhờ Trầm Tử Tây xem qua, không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ tôi đang ở nhà họ Lâm, giữ thứ này bên mình không tiện."
Chu Từ Thâm nhếch môi cười:
"Vậy là em muốn giao nó cho tôi giữ hộ?"