Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 7




Nguyễn Tinh Vãn sửng sốt, không phải anh cả ngày đều nghĩ cách thoát khỏi cô sao, sao bây giờ lại nói cô muốn thoát khỏi anh chứ.

Vừa muốn phản bác thì giọng nói lãnh đạm của người đàn ông truyền đến:

"Ngày mai tôi phải đi công tác, về rồi nói tiếp."

Nguyễn Tinh Vãn lập tức nở nụ cười:

"Không sao không sao, cho dù là bao lâu tôi cũng đợi được, vậy bao giờ anh về thì nói với tôi một tiếng."

Thấy thái độ của cô hoàn toàn khác biệt, sự chế giễu trong mắt Chu Từ Thâm càng nặng hơn, xoay người đi lên lầu.

Đúng là không biết phân biệt tốt xấu.

Kỳ hạn một tuần rất nhanh đã đến, Nguyễn Tinh Vãn đưa bản thiết kế cho Lâm Tư, ngay đêm đó Lâm Tư liền trả lời cô, bên ông chủ trực tiếp phê duyệt rồi, bảo cô ngày mai qua ký hợp đồng.

Nguyễn Tinh Vãn nhìn thấy hồi âm, cuối cùng thờ phào một hơi.

Cô thật sự sợ rằng bọn họ sẽ không hài lòng với những gì cô thiết kế.

Bản thân Trang Sức Thành Quang bên kia đang muốn thúc đẩy hạng mục này, loạt đầu tiên sớm đã quyết định từ lâu, chỉ thiếu một nhà thiết kế.

Bây giờ đã ký được hợp đồng với Nguyễn Tinh Vãn, đương nhiên là hy vọng tiến triển càng nhanh càng tốt, vừa hay một tháng nữa chính là lễ kỷ niệm của Thành Quang,

Nhà xuất bản tạp chí bên kia dự định nhân cơ hội lễ kỷ niệm này tổ chức một cuộc họp báo, tuyên bố với với tất cả truyền thông, chính thức đẩy ra sản phẩm trang sức của mình.

Ngoài vòng cổ Nguyễn Tinh Vãn thiết kế lần này ra, hai món đồ chính còn lại là vòng tay và nhẫn.

Sau khi thiết kế phác thảo xong, đợi tạp chí bên kia thông qua rồi còn phải trau chuốt các chi tiết cuối cùng để đưa ra thành phẩm.

Kỳ thực thời gian một tháng vốn không dài.

Thậm chí có thể nói là rất gấp gáp.

Vì để không làm hỏng cuộc họp báo lần này, Nguyễn Tinh Vãn căn bản không có chút lơ lỏng nào, mỗi ngày ngoại trừ ở trong nhà vẽ thiết kế ra, còn phải đi chọn chất liệu làm trang sức.

Cô phải tự mình thiết kế ra thành phẩm, đợi họp báo xong, lại giao cho nhà máy đại lý thống nhất gia công và đem bán.

Vì vậy bận tới bận lui, quên luôn cả hẹn Chu Từ Thâm ly hôn.



Cũng không biết anh đi công tác bao giờ thì về.

Nói chung, anh không liên lạc với cô nữa.

Nguyễn Tinh Vãn vừa đặt bút xuống, lúc đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, điện thoại trên bàn rung lên.

Cô quay đầu, cuộc gọi hiển thị là Nguyễn Quân.

Nguyễn Tinh Vãn cau mày, đợi tới khi điện thoại lần thứ hai vang lên cô mới nhận cuộc gọi.

"Tiểu Vãn à, sang năm em trai con phải thi đại học rồi, giáo viên nói nhất định phải đăng ký học bổ túc, ba còn thiếu chút tiền, con đưa cho ba đi."

"Bao nhiêu tiền."

"Ba tính tính chút....bây giờ mấy lớp học bổ túc này đều rất đắt, con đưa cho ba 20 vạn trước đi, còn lại ba sẽ giữ lại làm tiền học phí cho học kỳ sau."

Nguyễn Tinh Vãn bình tĩnh nói:

"Thứ nhất, Nguyễn Thầm năm nay thi đại học, thứ hai, nó đứng nhất toàn tỉnh, không cần phải học bổ túc. Thứ ba, tôi chưa từng nghe thấy lớp học bổ túc nhà ai mất tận hai mươi vạn cả."

Nguyễn Quân bị cô vạch trần có chút giận:

"Sao con lại có nhiều lý do như vậy, cứ đưa thẳng cho ba không phải xong rồi sao." "Tôi không có tiền."

"Không có tiền thì con hỏi chồng con đi, nó có nhiều tiền như vậy, hai mươi vạn đối với nó mà nói chỉ là một câu nói mà thôi."

"Không có tiền của ai là gió thổi tới cả, tiền của anh ấy không liên quan gì tới tôi. Hơn nữa, tôi và anh ấy đã ly hôn rồi, tôi cũng không có bất cứ lý do gì để mượn anh ấy cả."

"Cái gì!"

Đầu điện thoại bên kia Nguyễn Quân tức giận mắng to:

"Ai đồng ý cho chúng mày ly hôn? Tao đã đồng ý chưa? Cho dù có ly hôn, nó cũng phải chia một nửa tài sản cho mày, sao mày lại không có tiền được? Nguyễn Tinh Vãn, bây giờ mày đủ lông đủ cánh rồi, đến cả ba mày cũng không phụng dưỡng sao! Lập tức đưa hai trăm vạn cho tao, bằng không chuyện này chưa xong đâu!"

Nguyễn Tinh Vãn nói: "Không có, một xu cũng không có."

Sau khi nói xong, Nguyễn Tinh Vãn không chút do dự cúp điện thoại.

Chưa được bao lâu, Nguyễn Thầm lại gọi tới:

"Nguyễn Quân có phải gọi điện tới đòi tiền chị đúng không? Mặc kệ ông ta nói gì chị cũng đừng đưa cho ông ta, gần đây ông ta lại đi đánh bạc rồi, nợ mười mấy vạn, bây giờ đang đi trốn."



"Chị biết, chị không đưa cho ông ta."

Nguyễn Tinh Vãn hỏi cậu:

"Đã nghĩ xong đăng ký trường đại học nào chưa?"

"Nghĩ xong rồi."

Nguyễn Tinh Vãn trầm mặc một lúc mới nói:

"Tiểu Thầm, em có muốn đi nước ngoài không, chỗ chị có chút tiền, đưa em đi xuất ngoại không có vấn đề gì, hơn nữa em còn có thể lấy được học bổng...."

Cô muốn đưa Nguyễn Thầm đi, rời khỏi Nguyễn Quân.

Không cần giống như cô, bị nhốt trong cái đầm lầy này.

Nguyễn Thầm ngắt lời cô:

"Không cần, em không đi đâu cả, em ở trong nước thôi."

Nguyễn Tinh Vãn im lặng thở dài một hơi, biết rõ tính tình của cậu: "Em tự mình quyết định đi, cần tiền cứ nói với chị."

Cúp điện thoại, Nguyễn Tinh Vãn ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Bùi Sam Sam đang làm ổ trong sô pha, cả người uể oải, sắc mặc có chút trắng.

Nguyễn Tinh Vãn nói:

"Sam Sam, cậu sao vậy, không thoải mái à?"

Bùi Sam Sam lắc đầu, giọng nói không có chút sức lực nào:

"Dì cả tới rồi, từ từ sẽ ổn thôi."

Nguyễn Tinh Vãn rót cho cô ấy một cốc nước ấm:

"Cậu như vậy không ổn, mình xuống lầu mua chút nước đường đỏ cho cậu, miếng dán nóng, cậu có muốn ăn gì không?"

Nghe vậy, Bùi Sam Sam lại lần nữa khôi phục sức sống, tràn đầy tinh thần chọn món xong, lại ngã vào sô pha:

"Tinh Tinh, cậu là tốt nhất, tên đàn ông chó má kia đúng là mắt mù mới không yêu cậu."