Chu Từ Thâm nhìn cô đứng trong phòng ngủ, vẻ mặt lo lắng, cơ thể tựa vào khung cửa, lông mày khẽ nhướn lên:
"Không thì để chỗ tôi đi?"
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Cô không nghĩ ngợi gì mà từ chối:
"Cảm ơn, không cần."
Cùng lắm là khi Sam Sam chuyển nhà, thuê thêm hai người khuân vác để mang đồ của cô đi cùng.
Sau khi Nguyễn Tinh Vãn dọn dẹp xong, vừa đi đến cửa, Chu Từ Thâm liền đón lấy chiếc vali trong tay cô:
"Đi thôi."
Suốt đường đi, Nguyễn Tinh Vãn mở cửa sổ xe, lặng lẽ để gió thổi vào.
Không thể nói rõ cảm giác trong lòng là gì.
Chu Từ Thâm nghiêng đầu nhìn cô:
"Giờ hối hận vẫn còn kịp."
"Không."
Tóc Nguyễn Tinh Vãn bị gió thổi tung, cô đưa tay chỉnh lại
"Anh nói đúng, sự thật thường rất tàn nhẫn, nhưng nếu vì sợ hãi mà tôi lùi bước, không làm gì cả thì đó mới là sự tàn nhẫn thực sự đối với những người đã bị tổn thương vì Lâm Chí Viễn."
Ba ruột của cô đã mất trong vụ nổ do Lâm Chí Viễn hãm hại.
Còn mẹ cô, mang cô trốn tránh danh tính, kết hôn với Nguyễn Quân, rồi sau khi sinh Nguyễn Thầm liền qua đời.
Tất cả những chuyện này đều là do Lâm Chí Viễn gây ra.
Dù cô không thể làm người c.h.ế.t sống lại, nhưng cũng không thể chỉ đứng nhìn ông ta dùng tên người khác mà sống trên thế gian này.
Chu Từ Thâm nói:
"Nguyễn Tinh Vãn, em nhớ, bất cứ lúc nào cũng không cần phải miễn cưỡng, nếu em không kiên trì nổi nữa, vẫn còn có tôi."
Khóe môi Nguyễn Tinh Vãn mím lại, trên mặt không nhịn được mà nở nụ cười:
"Biết rồi."
Ba n mươi phút sau, chiếc Rolls-Royce màu đen dừng trước cổng nhà họ Lâm.
Chu Từ Thâm lấy vali xuống cho cô, Nguyễn Tinh Vãn nhìn vào bên trong:
"Đến đây thôi, đoạn đường còn lại tôi tự đi."
"Đoạn đường còn lại sẽ rất khó đi."
Nguyễn Tinh Vãn cười:
"Dù khó đi đến đâu, cũng sẽ có lúc đến được đích."
Chu Từ Thâm khẽ nhếch môi, cánh tay ôm lấy eo mảnh mai của cô, đôi môi mỏng hạ xuống trán cô:
"Bảo trọng, có chuyện gì cứ gọi cho tôi."
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
"Được."
"Đi đi, tôi sẽ dõi theo em."
Nguyễn Tinh Vãn nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm vali, hít sâu một hơi rồi bước về phía cổng nhà họ Lâm.
Hai cánh cổng chạm khắc hoa văn từ từ mở ra, xung quanh lại không có một ai.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn con đường dài, dường như không thấy được điểm cuối.
Cô quay đầu nhìn Chu Từ Thâm, người đàn ông đứng bên xe, đôi mắt đen thẳm sâu lắng.
Như thể chỉ cần cô lùi bước, anh sẽ sẵn sàng đón lấy cô bất cứ lúc nào.
Nguyễn Tinh Vãn vẫy tay với anh:
"Tôi vào đây, anh đi đi."
Chu Từ Thâm khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Nguyễn Tinh Vãn đẩy hai chiếc vali, từng bước tiến về phía trước.
Con đường này, một khi đã đi rồi, không thể quay đầu lại.
Đi được khoảng mười phút, Nguyễn Tinh Vãn mới nhìn thấy mấy tòa nhà.
Giữa những tòa nhà này còn có một khu vườn lớn.
Trong vườn, vài người làm vườn đang tỉa cây cỏ, dường như đã nhận được chỉ thị từ trước, đều không để ý đến cô.
Cô kéo vali, đi về phía tòa nhà lớn nhất.
Nếu cô đoán không nhầm, đó chính là nhà chính.
Quả nhiên, vừa bước đến cửa, cô đã thấy Lâm Chí Viễn và Lâm Tri Ý đang ăn sáng.
Nguyễn Tinh Vãn thản nhiên gọi:
" Lâm tổng."
Lâm Chí Viễn nhìn qua:
"Đến khi nào vậy? Sao không để người giúp việc đưa vào?"
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười nhàn nhạt, biết rằng đây chỉ là câu khách sáo giả tạo của ông ta, nên cũng không nhượng bộ:
"Vừa rồi đi vào, không thấy ai cả, tôi còn tưởng mọi người tự vào."
Chương 672
Ngay khi xe của Chu Từ Thâm dừng trước nhà họ Lâm, Lâm Chí Viễn đã nhận được thông báo từ người giúp việc.
Việc người giúp việc rút lui cũng là do ông ta sắp đặt.
Mục đích là để dạy cho Nguyễn Tinh Vãn một bài học, nhưng có vẻ như cô ấy không những không bị ảnh hưởng mà ngược lại...
Từ lúc cô có thể bước chân vào Chu gia, giờ lại để Chu Từ Thâm theo đuổi mình một lần nữa, cô quả thực là một người mưu mô thâm sâu và có nhiều thủ đoạn.
Lâm Chí Viễn đặt dụng cụ ăn xuống:
"Có thể người giúp việc lười biếng bỏ đi rồi, lát nữa ta sẽ nhắc nhở họ."
Lâm Tri Ý thản nhiên lên tiếng:
"Người giúp việc Lâm gia đều có công việc riêng, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được, không có quy định phải phục vụ ai."
Lâm Tri Ý nói xong, quay đầu nhìn Nguyễn Tinh Vãn
"Cô Nguyễn, cô nói có đúng không?"
Nguyễn Tinh Vãn vẫn giữ nụ cười không đổi:
"Đúng."
"Đã vậy, tôi cũng nói rõ ràng luôn, sau này cuộc sống sinh hoạt của cô ở Lâm gia sẽ phải tự lo liệu. Nếu cô Nguyễn cảm thấy không hài lòng, cô hoàn toàn có thể rời đi."
"Không có gì không hài lòng cả."
Lâm Tri Ý nói:
"Vậy thì tốt, nói trước cho rõ để khỏi sau này cô nói Lâm gia ức h.i.ế.p cô."
Nguyễn Tinh Vãn chậm rãi đáp lại:
"Nếu cô Lâm đã nói xong, có thể chỉ cho tôi phòng của tôi ở đâu không?"
Lâm Tri Ý đứng dậy, dáng vẻ kiêu ngạo:
"Đi theo tôi."
Suốt quá trình đó, Lâm Chí Viễn không nói gì, rõ ràng là ngầm đồng ý với hành động của Lâm Tri Ý.
Lâm Tri Ý dẫn Nguyễn Tinh Vãn đến bên cạnh phòng khách, nhìn vào một cánh cửa dưới chân cầu thang:
"Đây là phòng của cô, nhưng căn phòng này đã lâu không có ai ở, có lẽ cô Nguyễn phải tự dọn dẹp, hoặc cô cũng có thể nhờ một người giúp việc giúp nếu họ đã làm xong công việc của mình."
Ngay khi cô ta vừa nói xong, hai người giúp việc đang chờ trong phòng khách lập tức rời đi.
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Không sao, tôi tự dọn dẹp được."
Sau khi Lâm Tri Ý rời đi, Nguyễn Tinh Vãn tiến lên mở cánh cửa, một đám bụi bay thẳng vào mặt.
Nếu không tận mắt chứng kiến, thật khó mà tưởng tượng nổi trong một gia đình giàu có như nhà họ Lâm, lại có một nơi như thế này.
Cô thật sự nghi ngờ rằng Lâm Tri Ý cố tình bày trò để làm khó cô, thậm chí có khi đã sắp xếp phòng này từ đêm qua.
Đây chẳng biết là một phòng chứa đồ hay là phòng của người giúp việc bỏ hoang, những đồ đạc linh tinh được chất đống khắp nơi, ở giữa căn phòng còn có một chiếc giường nhỏ chỉ rộng khoảng một mét.
Cả căn phòng đầy bụi bặm, chỉ rộng vài mét vuông, không có lấy một cửa sổ, vừa tối tăm vừa ẩm thấp.
Tình cảnh này tuy khó khăn, nhưng cũng đã nằm trong dự đoán của cô.
Nếu Lâm Tri Ý không làm khó cô, mới là điều khiến người ta thấy kì lạ.
Nguyễn Tinh Vãn đặt vali ở ngoài, cởi áo khoác ra và bắt đầu chuyển đồ đạc trong phòng ra ngoài.
Khi dọn đồ, cô cố tình đi qua phòng khách, nhẹ nhàng khua tay, khiến bụi bay lên khắp khu vực bàn ăn.
Sắc mặt Lâm Tri Ý trông có vẻ khó chịu, định nói gì đó thì Lâm Chí Viễn đã ngăn cô ta lại.
Ông ta muốn xem Nguyễn Tinh Vãn có thể kiên trì được bao lâu.
Nguyễn Tinh Vãn vừa dọn được hai chuyến, thì có người giúp việc vội vàng bước vào, ghé tai Lâm Chí Viễn nói gì đó, sắc mặt ông ta liền thay đổi.
Lâm Chí Viễn đi tới bên cạnh Nguyễn Tinh Vãn:
"Cô Nguyễn, lúc nãy Tri Ý chỉ đùa với cô thôi, phòng của cô ở trên lầu, để tôi đưa cô lên."
Nguyễn Tinh Vãn nhận ra sự thay đổi đột ngột của Lâm Chí Viễn chắc chắn có lý do gì đó.
Ngay lúc này, từ xa dường như có tiếng xe chạy tới.
Chắc hẳn có ai đó đã đến.