Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 507-508




Thấy gã đàn ông vẫn đứng đó không nhúc nhích, Nguyễn  Tinh Vãn thử thăm dò nói:

“Vậy… chúc Chu tổngngủ ngon?”

Chu Từ Thâm khẽ nhếch môi: “Ngủ ngon.”

Nói xong, anh nhấc chân rời đi.

Nguyễn  Tinh Vãn nhìn theo bóng lưng của anh, đột nhiên bật cười.

Thật là ấu trĩ.

Nửa đêm, đúng như Chu Từ Thâm nói, cậu bé không tỉnh dậy thêm lần nào nữa.

Nguyễn  Tinh Vãn nằm trên giường, nhưng lại trằn trọc không thể ngủ được, trong đầu không biết nghĩ lung tung về những điều gì.

Cô cứ đờ đẫn như vậy, trong màn đêm mờ ảo, lặng lẽ nhìn về phía chiếc nôi bên cạnh.

Không biết đã bao lâu mới ngủ thiếp đi.

Khi Nguyễn  Tinh Vãn tỉnh giấc, trời đã sáng rõ.

Cô vội vàng ngồi dậy nhìn đồng hồ, đã 11 giờ trưa.

Nguyễn  Tinh Vãn xoa xoa đầu, quay lại mới phát hiện trong nôi đã không còn bóng dáng cậu bé.

Cô thay quần áo xuống lầu, thấy ngoài sân, cậu bé đang nằm trong nôi, tự chơi đồ chơi rất vui vẻ, còn Chu Từ Thâm thì đang ngồi trước bàn làm việc.

Nguyễn  Tinh Vãn hỏi: “Dì Hứa đâu rồi?”

Chu Từ Thâm không ngẩng đầu lên:

“Đi cùng dì Tần đến bệnh viện rồi.”

Nguyễn  Tinh Vãn ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm vào chậu cây cảnh không xa, rõ ràng là còn chưa tỉnh ngủ.

“Muốn ăn gì, tôi bảo Lâm Nam mang đến.”

Nguyễn  Tinh Vãn phải mất vài giây mới từ từ kéo mình khỏi suy nghĩ:

“Không cần đâu, trong tủ lạnh chắc có đồ ăn, để tôi nấu.”

Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

Nguyễn  Tinh Vãn đi ra mở cửa, đứng bên ngoài là một chàng trai trẻ:

“Xin hỏi anh Chu có ở đây không?”

Nguyễn  Tinh Vãn quay đầu nhìn một cái rồi nhẹ gật đầu: “Có.”

Chàng trai lấy từ trong túi ra một hộp quà:

“Tôi là nhân viên của đền Nguyệt Lão, đây là món quà mà tối qua đã nói sẽ gửi đến cho hai người.”

Nguyễn  Tinh Vãn đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.”

“Không có gì, vậy tôi xin phép đi trước.”

Sau khi chàng trai rời đi, Nguyễn  Tinh Vãn đóng cửa lại, xoay người đặt hộp quà trước mặt Chu Từ Thâm, rồi trực tiếp đi vào bếp.

Trong bếp có rất nhiều rau mà dì Hứa đã mua từ chợ tối qua, Nguyễn  Tinh Vãn để gạo vào nồi hấp, ban đầu định làm món thỏ cay, nhưng lại nhớ ra Chu Từ Thâm không ăn cay, cô đành từ bỏ ý định này.

Đang nấu ăn, Nguyễn  Tinh Vãn lại cảm thấy có điều gì đó không ổn, tại sao cô phải chiều theo ý của anh?

Nghĩ đến đây, cô cố tình lấy con thỏ ra, nhưng vừa cầm lên lại đặt xuống.

Thôi, nấu nhiều vậy ăn không hết, cuối cùng lại lãng phí.

Nguyễn  Tinh Vãn chống tay lên bồn rửa rau, cảm thấy mình thật là có vấn đề.

Cuối cùng, Nguyễn  Tinh Vãn nấu hai món canh, đều là những món khá nhạt.

Khi cô ra ngoài, Chu Từ Thâm đã cất máy tính, hộp quà đã được mở ra, đặt trên bàn là bức ảnh họ chụp tối qua tại đền Nguyệt Lão.

Ảnh được đặt trong khung ảnh đặc biệt của đền, bên trái khung có dòng chữ

“Trăm năm hòa hợp”, bên phải là “Sớm sinh quý tử”, phía trên là một hàng trái tim, phía dưới là hình ảnh hoạt hình mini của Nguyệt Lão.

Người ta thường nói, quê mùa đến cùng cực thì chính là thời thượng.

Nhìn khung ảnh và bức hình, Nguyễn  Tinh Vãn bỗng có cảm giác muốn bắt chuyến bay ngay trong đêm để trở về Nam Thành.

Chương 508

Hai ngày trôi qua trong chớp mắt, khi chuẩn bị rời đi, Nguyễn  Tinh Vãn nhìn cậu bé trong nôi đang cười tươi với mình, trong mắt đầy vẻ không nỡ.

Chu Từ Thâm ở bên cạnh thản nhiên nói:

"Đã bảo rồi, nếu em thực sự không nỡ thì chúng ta có thể lén mang nó đi."

Nguyễn  Tinh Vãn giật giật mí mắt: "Im đi."

Cô hít sâu một hơi, rồi nhìn sang Hứa Nguyệt:

"Dì Hứa, con đi trước đây, vài ngày nữa sẽ quay lại thăm dì."

Hứa Nguyệt gật đầu: "Đi đường cẩn thận nhé."

Ra khỏi sân, Nguyễn  Tinh Vãn thấy dì Tần đang trò chuyện với hàng xóm chưa dọn đi ở ngoài cửa. Cô bước tới chào hỏi:

"Dì Tần, dì đã bớt cảm chưa?"

Nghe thấy vậy, dì Tần liền ho hai tiếng:

"Đỡ hơn rồi, đỡ hơn rồi. À, Tiểu Nguyễn  này, mấy ngày qua cháu vất vả quá."

Nguyễn  Tinh Vãn mỉm cười lắc đầu:

"Dì Tần đừng khách sáo, cháu không thấy vất vả chút nào."

Cô chỉ cảm nhận được niềm hạnh phúc tràn đầy mà thôi.

Dì Tần nhìn vali trong tay cô:

"Các cháu định đi rồi à? Không ở thêm vài ngày nữa sao?"

"Không ạ, vẫn còn có công việc cần giải quyết, để lần sau cháu lại đến."

"Vậy thì được rồi, không làm mất thời gian của các cháu nữa. Đi đường chú ý an toàn nhé."

Nguyễn  Tinh Vãn gật đầu chào rồi kéo vali rời đi. Cô vừa đi được vài bước thì nghe thấy tiếng một người dì bên cạnh nói nhỏ:

"Tiểu Nguyễn  cứ thế mà đi, con bé lại để đứa nhỏ ở đây mà không lo liệu gì sao?"

Nguyễn  Tinh Vãn dừng lại, chưa kịp quay đầu thì đã nghe thấy tiếng ho liên tiếp của dì Tần.

Dì Tần cố tình nói to:

"Ôi, cảm cúm này thật khổ sở, nếu không có bà Hứa và Tiểu Nguyễn  giúp trông cháu thì tôi cũng không biết phải làm sao."

Phía sau, im lặng không còn tiếng động nào.

Nguyễn  Tinh Vãn nghĩ, chắc vừa rồi là cô nghe nhầm.

...

Sau khi trở về Nam Thành, Nguyễn  Tinh Vãn xách vali bước nhanh ra ngoài mà không ngoái đầu lại.

Chu Từ Thâm liếc nhìn, Lâm Nam lập tức hiểu ý, nhanh chân tiến lên:

"Cô... cô Nguyễn, để tôi đưa cô về."

"Không cần đâu, cảm ơn anh. Bạn tôi đã đến đón rồi."

Nghe Nguyễn  Tinh Vãn nói vậy, sắc mặt Chu Từ Thâm lập tức xám lại.

Lâm Nam cố gắng vớt vát:

"Cô Nguyễn, hay là cô bảo bạn mình không phải đến nữa. Giờ ô nhiễm không khí nghiêm trọng lắm, bảo vệ môi trường là trách nhiệm của mỗi người mà."

Nguyễn  Tinh Vãn: "..."

Cô quay lại nhìn anh:

"Trợ lý Lâm, anh có từng nghĩ đến việc đổi nghề không?"

"Chuyện này... tạm thời tôi chưa nghĩ đến."

Nguyễn  Tinh Vãn nghiêm túc nói:

"Tôi khuyên anh nên sớm đổi nghề đi. Nếu không còn trẻ mà áp lực quá, tóc rụng hết thì phiền lắm."

"...."

Nói xong, Nguyễn  Tinh Vãn quay người rời đi nhanh chóng.

Lâm Nam ho khan một tiếng, chỉ có thể lặng lẽ quay lại bên cạnh Chu Từ Thâm:

"Chu tổng..."

Anh đã cố hết sức rồi.

Chu Từ Thâm nhìn bóng lưng Nguyễn  Tinh Vãn, khẽ l.i.ế.m môi: "Thôi bỏ đi."

Cô ấy sắc sảo miệng lưỡi như vậy, đâu phải hôm nay mới chứng kiến.

Ra khỏi nhà ga, trời đã tối đen.

Nguyễn  Tinh Vãn vừa đứng được hai phút thì xe của Bùi Sam Sam đã xuất hiện trước mặt cô.

Sau khi sắp xếp hành lý xong, Nguyễn  Tinh Vãn mở cửa xe ghế phụ và ngồi vào:

"Cậu đợi lâu chưa?"

Bùi Sam Sam đáp:

"Không, mình vừa mới đến vài phút thôi. Chuyến đi này của cậu thế nào? Cái gã đàn ông kia có làm khó cậu không?"

Nguyễn  Tinh Vãn lắc đầu: "Không có."

Ngoại trừ việc gã đàn ông kia bắt ép cô đi đền Nguyệt Lão và làm mấy chuyện lung tung, thì hai ngày qua gã ta cũng trở nên bình thường hơn, gần như chỉ ở nhà cùng cô chăm sóc đứa bé.