Cô không ngờ tên đàn ông chó kia lại tắm xong nhanh như vậy, chiếc áo choàng tắm trên người anh buộc lỏng lẻo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tuột ra.
Nguyễn Tinh Vãn bỗng cảm thấy mí mắt giật giật, theo phản xạ liền quay đi, hoàn toàn không muốn nhìn anh.
Những hành động nhỏ nhặt này của cô đều lọt vào mắt Chu Từ Thâm. Anh mỉm cười nhẹ, khoanh tay trước ngực, dựa vào khung cửa, điềm nhiên nói:
"Lần này chắc không phải là do tiếng ồn ảnh hưởng đến em chứ."
Nguyễn Tinh Vãn ngẩng đầu lườm anh:
"Chu tổng, anh không phải là vừa ăn cắp vừa la làng sao."
"Cho dù tôi là kẻ trộm, thì cũng là kẻ trộm trái tim."
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Cô suýt nữa thì nôn hết cả bữa tối hôm qua ra.
Tên đàn ông chó này nói những lời này mà mặt không hề đỏ sao?
Nguyễn Tinh Vãn còn chưa kịp đáp lại thì đã bị anh nắm lấy cổ tay, kéo vào trong phòng.
"Chu..."
Chu Từ Thâm ngắt lời cô:
"Em đến tìm tôi chẳng lẽ chỉ để đứng ở cửa nói chuyện cũ sao."
Nói xong, anh đi đến tủ rượu, lấy một chai whisky và hai chiếc ly, sau đó đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Nguyễn Tinh Vãn do dự một lúc rồi mới theo sau, chân thành nói:
"Chu tổng, tôi xin lỗi vì sự lỗ mãng của mình vừa nãy."
Chu Từ Thâm bắt chéo chân, chậm rãi nói: "Vừa nãy?"
Nguyễn Tinh Vãn hít một hơi nhẹ, cụ thể hơn một chút:
"Trong nhà vệ sinh lúc nãy, tôi không nên ra tay quá mạnh."
Nói rồi, cô lại thì thầm một câu:
"Nhưng ai bảo anh kéo tôi vào đó, lại còn vào nhà vệ sinh nam."
Chu Từ Thâm chống tay lên thành ghế sofa, cười nói:
"Lúc đó, tôi có lựa chọn nào khác sao?"
"Cạnh đó cũng có nhà vệ sinh nữ, sao không thấy anh dẫn tôi vào đó trốn."
"..." Chu Từ Thâm bóp bóp sống mũi
"Nguyễn Tinh Vãn, nếu tôi dẫn em vào nhà vệ sinh nữ, thì tôi thật sự thành kẻ lưu manh rồi."
"Anh vốn dĩ đã là như vậy."
Chu Từ Thâm nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn cô:
"Vậy em đến tìm tôi là cảm thấy tát một cái chưa hả giận, nên đặc biệt đến để mắng tôi một trận?"
Cũng không hẳn là như vậy.
Nguyễn Tinh Vãn lấy từ sau lưng ra một túi chườm đá, đưa cho Chu Từ Thâm:
"Này, tôi nhờ khách sạn lấy cho."
Chu Từ Thâm không nhận, chỉ hỏi: "Gì vậy?"
Nguyễn Tinh Vãn nói: "Anh chườm đi, ngày mai sẽ khỏi thôi."
Cô cảm thấy mình rõ ràng không dùng nhiều lực, chỉ muốn cảnh cáo anh ta đừng quá đáng, nào ngờ lại để lại vết đỏ.
Hiểu ý của cô, Chu Từ Thâm ngả người ra sau, giọng điệu trầm tĩnh:
"Việc của mình thì tự chịu trách nhiệm."
"..."
Tên đàn ông chó này lại còn được đà lấn tới.
Nguyễn Tinh Vãn ném túi chườm vào lòng anh:
"Thích thì dùng, không thì thôi."
Khi cô định quay người rời đi, Chu Từ Thâm lại nắm lấy cổ tay cô và kéo mạnh xuống.
Nguyễn Tinh Vãn không kịp phòng bị, liền ngã thẳng vào lòng anh.
Ngay lập tức, cô có cảm giác tình huống này sao mà quen thuộc đến lạ.
Trước khi cô kịp nghĩ tiếp, Chu Từ Thâm đã đặt lại túi chườm vào tay cô:
"Làm việc phải có đầu có cuối, nửa chừng bỏ cuộc là sao."
Nguyễn Tinh Vãn không ngần ngại đập mạnh vào tay anh đang đặt trên eo cô:
"Buông ra!"
Chu Từ Thâm nhướng mày, giơ tay lên cao, ý tứ là không động tay động chân nữa
Chương 492
Nguyễn Tinh Vãn đứng dậy từ trên đùi anh, cúi người nhẹ nhàng, đặt túi chườm đá lên bên mặt của anh, nơi vẫn còn vết dấu nhạt nhòa của bàn tay.
Chu Từ Thâm đặt tay lên đầu gối, những ngón tay dài nhẹ nhàng gõ lên, ánh mắt đen láy yên tĩnh nhìn cô.
Nguyễn Tinh Vãn bị anh nhìn chằm chằm làm cô cảm thấy hơi bối rối, liền lên tiếng nhắc nhở:
"Chu tổng, anh có thể nhắm mắt lại được không?"
"Em đã nhìn lén tôi trong xe lâu như vậy, sao tôi lại không bắt em nhắm mắt lại?"
"..."
Tên đàn ông chó này thật phiền phức.
Cô cố ý tăng thêm lực, ép chặt túi chườm đá lên mặt anh.
Sắc mặt của Chu Từ Thâm thoáng biến đổi, nhưng trước khi anh kịp nổi giận, Nguyễn Tinh Vãn đã nhanh chóng rút tay lại:
"Chắc là đủ rồi, cũng muộn rồi, Chu tổng nghỉ ngơi sớm đi, tôi về phòng đây."
Nguyễn Tinh Vãn vừa quay lưng đi, cổ tay lại bị anh nắm chặt.
Chu Từ Thâm có chút không vui: "Cứ thế mà đi sao?"
"Không lẽ còn phải ở lại ăn khuya?"
"Cũng được."
Chu Từ Thâm nói, rồi lấy điện thoại từ trong ghế sofa ra, khi anh chuẩn bị bấm số gọi đi, Nguyễn Tinh Vãn vội vàng ngăn cản
"Tôi đùa thôi, đùa thôi!"
Tên đàn ông chó này thật là không biết đùa.
Chu Từ Thâm đẩy ly rượu trên bàn trà về phía cô: "Uống một ly chứ?"
Nguyễn Tinh Vãn cười lạnh hai tiếng:
"Chu tổng nghĩ tôi sẽ mắc bẫy lần thứ hai sao?"
"Tôi cũng không ngờ tửu lượng của em lại kém như vậy."
Nguyễn Tinh Vãn chẳng buồn để ý đến anh, rút tay khỏi lòng bàn tay anh:
"Ngày mai tôi còn phải dậy sớm, Chu tổng cứ tự nhiên."
Nói xong, cô liền đi thẳng ra cửa phòng.
Chu Từ Thâm nhìn theo bóng lưng của cô, cầm ly whisky lên, tựa lại vào ghế sofa, đôi môi mỏng khẽ cong lên một nụ cười.
Trở về phòng, Nguyễn Tinh Vãn nhìn thấy tin nhắn của Bùi Sam Sam hỏi cô đã đến nơi chưa, cô mới nhớ ra rằng sau màn kịch ở sân bay lúc trước, cô hoàn toàn quên mất việc báo bình an cho họ.
Nguyễn Tinh Vãn gọi điện thoại qua, sau khi trò chuyện vài câu, Bùi Sam Sam phát hiện giọng nói của cô có chút ấp úng, liền thăm dò hỏi:
"Cậu không phải lại gặp Chu Từ Thâm ở đó chứ?"
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Có cần đoán chính xác vậy không?
Đối với chuyện này, Bùi Sam Sam đã quá quen thuộc rồi.
Cô ấy nói: "Tên đàn ông chó kia lần này lại viện cớ gì nữa?"
Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu:
"Lần này anh ấy thật sự không phải là đến theo mình."
Dừng một chút, Nguyễn Tinh Vãn nói tiếp:
"Mình còn gặp cả Chu An An."
Nghe vậy, Bùi Sam Sam không khỏi ngạc nhiên: "Cô ta sao lại cũng ở đó?"
Khi Nguyễn Tinh Vãn và Trình Vị đến nhà ngài Cận, cô đã nghe ba mẹ của Chu An An nói rằng cô ta bị giam lỏng tại Chu gia.
Hơn nữa, Lâm Nam cũng nói với cô rằng Chu Từ Thâm đã mất đứa con đầu tiên vì Chu An An.
Có lẽ Chu gia và Chung gia sợ rằng Chu Từ Thâm sẽ đến tìm Chu An An trả thù, nên mới cố gắng đưa cô ta đi.
Không ngờ rằng, thật đúng lúc, họ lại gặp nhau ở An Thành.
Có lẽ đây là số phận.
Chu Từ Thâm chắc chắn cũng đến An Thành vì nhận được tin rằng Chu An An sắp rời đi.
Bùi Sam Sam hỏi:
"Tên đàn ông chó kia dự định xử lý Chu An An thế nào?"
"Mình không hỏi anh ấy."
"Nhưng dù sao đi nữa, đó là quả báo cho Chu An An, cô ta bị trừng phạt thế nào cũng là đáng đời."
Bùi Sam Sam không nhắc lại những chuyện không vui nữa, mà chuyển đề tài
"Cậu tối nay ở đâu? Không phải ở nhà người dì mà cậu nói sao?"
Nguyễn Tinh Vãn đáp: "Trời tối quá rồi, nên mình ở khách sạn."
Sau khi nói thêm vài câu nữa, cuộc gọi kết thúc.
Nguyễn Tinh Vãn cầm quần áo vào phòng tắm, sau khi tắm xong, cô đang sấy tóc thì bất chợt phát hiện ra môi mình không biết từ khi nào đã bị rách một vết nhỏ, giờ đã đóng vảy.