Thư Tư Vi đứng tại chỗ, giận tới mức cả người run rẩy, giọng nói càng sắc bén hơn:
"Tại sao cô ta lại lên sân khấu!!! "
Nhân viên công tác ở bên cạnh nhỏ giọng nói:
“Hình như bên chỗ người mẫu xảy ra chút vấn đề.”
"Thật là biết tìm cớ mà, rõ ràng là con đàn bà đê tiện đó muốn khoe mẽ!"
Thư Tư Vi nhìn về hướng Nguyễn Tinh Vãn rời đi mà nghiến răng nghiến lợi.
Bất luận là sân khấu tối nay hay là Chu Từ Thâm, tất cả đều thuộc về cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không để Nguyễn Tinh Vãn dành được.
....................................
Trình diễn.
Chu Từ Thâm day day ấn đường, cụp mắt nhìn đồng hồ, muốn xem buổi trình diễn còn bao lâu nữa mới kết thúc.
Anh rất mong chờ nhìn thấy biểu cảm của Nguyễn Tinh Vãn khi biết cô là người được chọn hôm nay, sẽ vui mừng, hay là bất ngờ? Hoặc là...............
Vừa nghĩ một chút, Chu Từ Thâm liền cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, ánh mắt có chút thâm trầm.
Nguyễn Tinh Vãn cũng không phải chưa từng đắc ý quên mình mà lao vào trong n.g.ự.c anh, ôm lấy eo anh làm nũng, bây giời nghĩ kĩ lại một chút, hình như cũng không đáng ghét tới vậy.
Ngay khi suy nghĩ của Chu Từ Thâm ngày càng rời xa buổi trình diễn này, thì màn trình diễn vốn đang yên tĩnh, đột nhiên náo động lên.
Chu Từ Thâm từ từ ngước mắt lên, ánh mắt như dừng lại trên sân khấu.
Nguyễn Tinh Vãn trong bộ váy dài màu đen chỉ đứng cách anh ba mét, cướp mất ánh sáng trên sân khấu, những viên kim cương đính sau tà váy của cô trông như những ngôi sao trải khắp bầu trời.
Sắc đẹp của Nguyễn Tinh Vãn vốn đã được công nhận, nhưng mỗi lần ra ngoài, kể cả lần ra mắt loạt "Mối tình đầu" của châu báu Thành Quang trước đó, cô gần như không trang điểm quá cầu kì cho bản thân.
Nhưng bây giờ, lễ phục lộng lẫy, trang điểm tinh tế, trang sức lấp lánh.
Mọi thứ đều tôn lên vẻ đẹp của cô.
Chiếc váy dài màu đen cùng thiết kế này, khiến cô xinh đẹp không chút khuyết điểm, cướp hết tất cả ánh sáng trên sân khấu. Nguyễn Tinh Vãn vốn là có chút căng thẳng khi đứng trên sân khấu, cô không biết mình phải điều chỉnh hơi thở bao nhiêu lần, nhưng cô không phòng bị bắt gặp ánh mắt sâu thẳm điềm tĩnh, sửng sốt một chút, vô thức siết chặt nắm tay. Chính là vì hai trăm vạn đó, cô không thể làm hỏng buổi biểu diễn này!
Càng không để cho đôi nam nữ khốn nạn ấy chê cười được!
Cô hít một hơi thật sâu, rời tầm mắt đi chỗ khác một cách gượng gạo.
Chu Từ Thâm mím môi thật chặt, cầm chai nước lên, mở ra uống một ngụm, chậm rãi nói:
“Có phải cô ấy vừa lén nhìn tôi không?”
Hứa Loan:
"..................Sao tôi lại cảm thấy cô ấy là trừng mắt nhìn anh nhỉ?"
"Không cần mắt thì có thể tặng cho người cần nó.”
"............................."
Sau khi Nguyễn Tinh Vãn bước ra khỏi sân khấu, toàn bộ hội trường đều rộ lên âm thanh thảo luận không hề nhỏ. Sôi nổi hỏi nhau người vừa rồi là ai, có người nói cô là người mẫu, có người nói cô là minh tinh, còn có người nói cô là vợ tương lai của họ.
Chỉ có nhân viên công tác của châu báu Thành Quang là đặc biệt tự hào:
“Đó là nhà thiết kế hợp đồng của chúng tôi!”
Giữa đám đông ồn ào, Chu Từ Thâm chậm rãi đứng dậy, đi về phía hậu trường.
Sau khi xuống sân khấu, đôi chân của Nguyễn Tinh Vãn vô cùng yếu ớt suýt không đứng vững, may mà có Bùi Sam Sam kịp thời đỡ lấy cô:
“Tinh Tinh, cậu vẫn ổn chứ?”
Nguyễn Tinh Vãn tay chân đông cứng:
“Mình.....................................vẫn ổn.”
Bùi Sam Sam cảm thấy dáng vẻ của cô không ổn chút nào, còn có hai lần trình diễn nữa, cô như thế này rõ ràng là không thể chịu nổi.
Nguyễn Tinh Vãn vừa cởi giày ra, bụng cô bắt đầu cồn cào, cô không kịp thay quần áo liền chạy nhanh vào nhà vệ sinh để nôn.