"Chuyện của ba năm trước, em rất xin lỗi. Nếu anh muốn biết nguyên nhân, thì bây giờ em có thể nói cho anh biết."
Nguyễn Tinh Vãn qua loa nói:
"Ngày em đoạt giải, đã nhận được thông tin ba em nợ tiền vay nặng lãi một trăm vạn, nên muốn đổi cơ hội đi paris thành tiền mặt, nhưng đã bị từ chối, chuyện xảy ra tiếp theo sau đó, anh hẳn là đã nghe Chu An An nói rồi."
Quý Hoài Kiến cau mày, có như thế nào anh cũng không nghĩ tới nguyên nhân sẽ là như thế này:
"Sao em lại không trực tiếp nói cho anh biết, anh có thể giúp em..............."
Nguyễn Tinh Vãn ngắt lời anh:
"Anh giúp em như thế nào, giúp em trả tiền ư! Quý Hoài Kiến, em và anh chẳng có quan hệ gì cả, em có lí do gì để nhờ anh trả tiền giúp cơ chứ." "Tinh Vãn, em biết rõ tâm ý của anh mà, chúng ta rõ ràng là thiếu chút nữa đã ở bên nhau, chút tiền này em hoàn toàn có thể nói thẳng với anh."
Nguyễn Tinh Vãn cười lắc đầu:
“Em rất mừng vì lúc đó chúng ta không ở bên nhau, ít nhất vẫn có thể giữ được đoạn tình cảm trong sáng đó. Em không muốn anh biết em đang sống trong môi trường như thế nào, chứ đừng nói gì đến việc biết em có một người ba tồi tệ. Anh nói đúng, anh có thể cho em tiền một lần rồi hai lần, nhưng thời gian lâu dài, anh sẽ không phiền chán hay sao?
"Trong mắt của em, anh chính là không đáng nương tựa như vậy hay sao?"
“Không phải vấn đề nương tựa, nhiều khi bản thân em thậm chí còn không chịu nổi, muốn trốn đến một nơi không ai quen biết, nhưng có một số việc không thể trốn tránh được.”
Quý Hoài Kiến nói:
"Vậy còn hiện tại thì sao, anh biết em đã ly hôn với Chu Từ Thâm rồi. Ít nhất em cũng nên ngoảnh lại nhìn xem, anh thật sự.................."
Giọng nói của Nguyễn Tinh Vãn rất nhẹ nhàng:
“Anh có thấy vừa rồi em đi từ đâu ra không?”
Tay của Quý Hoài Kiến đặt ở trên bàn, dần dần siết chặt lại, nắm chặt thành nắm đấm.
Đương nhiên là anh nhìn thấy rồi, nhưng trong đầu anh lại đang tìm ra vô số lý do để lừa dối chính mình.
Ngộ nhỡ cô là đưa bạn đi thì sao, ngộ nhỡ cô là đi tìm ai phía trong thì sao. Nhưng sự thật đã ở trước mắt, anh không thể không tin.
Quý Hoài Kiến có chút bất lực:
"Chu Từ Thâm có biết không?"
"Em không có ý định nói cho anh ấy biết, em cũng muốn nhờ anh giúp em giữ kín bí mật này."
"Anh hứa với em."
Sau khi Nguyễn Tinh Vãn rời đi, Quý Hoài Kiến từ trong quán cà phê đi ra, tâm trạng rất buồn bã.
Nếu như lúc đó anh có thể chủ động hơn chút nữa, không có buổi hẹn ở Paris, xác định mối quan hệ với Tinh Vãn trước khi tham gia cuộc thi, thì mọi chuyện đã khác.
Cô sẽ không gả cho Chu Từ Thâm, bọn họ cũng sẽ không bỏ lỡ nhiều điều như vậy.
"Hoài Kiến, sao em lại chạy tới chỗ này?"
Quý Nhiên hô lên một tiếng gọi anh, nhưng không thấy anh có phản ứng gì, liền đưa tay ra quơ quơ trước mặt anh:
“Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Quý Hoài Kiến lấy lại tinh thần tỉnh táo:
"Chị."
Quý Nhiên tức giận nói:
“Em nói xem, em đã hứa sẽ cùng chị đi khám thai, nhưng trong nháy mắt lại không tìm thấy người đâu. Nếu hôm nay không có Tri ý đi cùng, em nói xem, chị một mình với cái bụng to như thế này, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?"
Bên cạnh Quý Nhiên, Lâm Tri Ý ôm cánh tay cô cười nói:
"Chị Quý Nhiên, chị đừng nói vậy, bác sĩ nói bé cưng ở trong bụng chị rất tốt, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả."
"Vẫn là Tri Ý hiểu chuyện, nếu em có thể làm em dâu của chị thì tốt biết bao. Đáng tiếc hai người vẫn luôn không lọt vào mắt nhau. Hazzaaaa, cái thằng bé này đã là một người đàn ông trưởng thành rồi, chưa bao giờ thấy đưa bạn gái về nhà, ba mẹ chị cũng vô cùng lo âu."
Lâm Tri Ý nói:
"Chị Quý Nhiên, em nghe nói gần đây cô nàng xinh đẹp nhà họ Chu đang theo đuổi anh Hoài Kiến đó."