Khi cúp máy xong, Nguyễn Tinh Vãn thở phào nhẹ nhõm và quay trở lại phòng khách.
Bùi Sam Sam hỏi: "Thế nào, tên đàn ông khốn đó nói gì?"
Nguyễn Tinh Vãn ngồi trên sofa, mệt mỏi đáp:
"Anh ấy bảo mình cuối tuần này đi cùng đến một nơi."
"Nhưng cuối tuần cậu không phải........................."
"Vì vậy mình từ chối anh ấy rồi."
Bùi Sam Sam suy nghĩ một lúc rồi nghiêng người sát lại gần nói:
"Tinh Tinh, cậu có cảm thấy gần đây Chu Từ Thâm rất lạ không?"
Nguyễn Tinh Vãn cười lạnh:
"Anh ấy không chỉ lạ, mà còn làm đủ mọi cách để hành hạ mình."
"Cậu nghĩ anh ấy thực sự hành hạ cậu sao?"
Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy rất mệt mỏi, giọng nói cũng không còn sức lực: "Nếu không thì còn gì nữa."
Bùi Sam Sam tổng kết:
"Cậu không nghĩ rằng hành động gần đây của anh ấy giống như một học sinh tiểu học không biết cách thể hiện tình cảm, luôn cố gắng thu hút sự chú ý của cô gái mình thích bằng những cách vụng về sao?"
Nguyễn Tinh Vãn: "…………"
Cô im lặng một lúc lâu, rồi đưa tay sờ trán Bùi Sam Sam, tay còn lại sờ trán mình, nhíu mày:
"Rõ ràng là cậu hông sốt mà nhỉ."
"Ôi." Bùi Sam Sam gạt tay cô ra
"Mình nghiêm túc đấy, và tên đàn ông đó không phải đã thừa nhận trước đây là thích cậu sao? Mình nghĩ khả năng đó rất cao."
Nguyễn Tinh Vãn lại ngồi trên sofa, thản nhiên nói:
"Đối với loại người như anh ấy, thích chỉ là một từ miêu tả mà thôi, có hay không cũng không quan trọng, không có ý nghĩa thực sự."
Bùi Sam Sam thở dài, cũng đồng ý với lý do này.
Một lúc sau, Bùi Sam Sam mang rác trong nhà đi vứt.
Năm phút sau, cô chạy về với vẻ mặt đầy phấn khích: "Tinh Tinh, Tinh Tinh!”
Nguyễn Tinh Vãn hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Cậu còn nhớ chàng trai lạ đẹp trai mà chúng ta đã gặp trong thang máy trước đây không, mình vừa nhìn thấy anh ấy lần nữa đó, cậu đoán xem, anh ấy chính là hàng xóm mới chuyển đến bên cạnh chúng ta!"
"Anh ấy đã chuyển đến mấy ngày rồi, đã đến lúc chúng ta nên sang chào hỏi."
Bùi Sam Sam nói, rồi bắt đầu chạy vào phòng tắm
"Không được không được, mình phải đi gội đầu trước, trang điểm chút đã, không thể để mình trông xấu xí trước người ta được."
Nguyễn Tinh Vãn thấy vậy mỉm cười: "Trong tủ lạnh có bánh ngọt mình mua về hồi chiều, cậu mang sang cho anh ấy đi."
"Yêu cậu nhiều lắm!"
Nguyễn Tinh Vãn sau cuộc điện thoại với Chu Từ Thâm không còn tâm trí để tiếp tục vẽ bản thảo nữa, nên thay bộ quần áo, chuẩn bị xuống lầu chạy bộ.
Khi cô ra cửa, cô nói với Bùi Sam Sam: "Sam Sam, mình ra ngoài một lát, cậu có muốn mua gì không?"
"Mua ít đồ ăn khuya về nhé, tối nay mình ăn chưa no."
"Được."
Sau khi nghe tiếng đóng cửa, Bùi Sam Sam nhìn đồng hồ, thấy đã 9 giờ rưỡi, liền nhanh chóng gội đầu.
Nếu không qua đó muộn quá, sẽ làm phiền người ta nghỉ ngơi.
Sấy tóc xong, cô nhanh chóng trang điểm một cách tỉ mỉ, chọn chiếc váy đẹp nhất của mình, rồi lấy chiếc bánh ngọt trong tủ lạnh, gõ cửa phòng bên cạnh.
Gần hai phút sau, cửa mới mở ra.
Chương 367
Bùi Sam Sam nở một nụ cười vừa phải: “Hello, Nice to meet you. I’m…..........................”
Anh thanh niên liếc nhìn chiếc bánh kem trong tay cô, rồi đưa tay kéo cửa: “Không cần tiếp thị.”
“……”
Bùi Sam Sam nhanh chóng dùng tay chặn cửa, vẫn giữ nụ cười trên mặt:
“Chào anh, tôi là hàng xóm bên cạnh, nghe nói anh mới chuyển đến đây, tôi đến chào hỏi một chút.”
Anh thanh niên đó buông tay khỏi tay nắm cửa: “Xin lỗi.”
Bùi Sam Sam chỉnh lại chiếc váy của mình, tiếp tục giữ hình ảnh tốt trước mặt anh: “Không sao, cái bánh kem này là quà tặng cho anh.”
“Tôi không thích đồ ngọt, cảm ơn.”
“Được rồi.” Bùi Sam Sam chỉ biết ngượng ngùng thu tay lại, rồi nói tiếp:
“À, tôi tên là Bùi Sam Sam, sống cùng bạn tôi. Còn anh thì sao?”
Anh thanh niên đó đáp nhạt nhẽo: “Daniel.”
“Vậy… tôi xin phép về trước. Vì chúng ta đều là hàng xóm, nếu anh cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, đừng ngần ngại tìm tôi nhé.có câu thành ngữ - bán anh em xa, mua láng giềng gần mà.”
Anh thanh niên mỉm cười một chút rồi đóng cửa.
Bùi Sam Sam đứng ngoài cửa, nhìn chiếc bánh kem trong tay chưa kịp gửi, không khỏi nhăn mặt.
Nửa giờ sau, khi Nguyễn Tinh Vãn về nhà với đồ nướng, thấy Bùi Sam Sam ngồi trên sofa, buồn bã ăn bánh kem.
Cô thay giày rồi đi mình vào và hỏi: “Anh ta không ở nhà à?”
“Có chứ.” Bùi Sam Sam buồn rầu thở dài
"Lúc đầu anh ấy tưởng mình là người đến tiếp thị, suýt nữa thì đóng cửa từ chối mình. Sau đó mình nói với anh ấy rằng chúng ta là hàng xóm, nếu anh ấy cần giúp đỡ gì thì có thể tìm mình. Nhưng nụ cười của anh ấy cực kỳ hời hợt, rồi anh ấy đóng cửa ngay lập tức."
Nói xong, Bùi Sam Sam đặt bánh xuống, rồi như được tiếp thêm sức mạnh:
"Không được, mình không thể từ bỏ dễ dàng như vậy. trai đẹp như thế này chắc chắn tính tình sẽ khó chịu, mình phải dùng sự dịu dàng của mình để cảm hóa anh ấy. Trên TV không phải vẫn diễn như vậy sao, chỉ cần mình đủ dịu dàng, anh ấy sẽ thích mình."
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Cô đặt đồ nướng trước mặt Bùi Sam Sam, cười nói:
"Cậu ăn trước đi, mình đi tắm một chút."
...
Tập đoàn Chu thị.
Chu Từ Thâm cầm điện thoại, đôi lông mày nhíu chặt.
Một lát sau, anh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Đi điều tra xem cuối tuần Trình Vị có lịch trình gì."
"Dạ vâng."
Mười phút sau, Lâm Nam gõ cửa văn phòng:
"Chu tổng, đã điều tra được Trình tổng không có công việc vào thứ Bảy, còn lịch trình cá nhân thì tạm thời chưa có thông tin..."
Chu Từ Thâm khẽ mím môi, tựa vào ghế làm việc, vẻ mặt lạnh lùng: "Nguyễn Tinh Vãn đi hẹn hò với anh ta rồi."
Lâm Nam dò hỏi: "Chu tổng chắc chắn như vậy sao?"
"Trực giác."
"..."
Trực giác của đàn ông, đôi khi thật phi lý.
Chu Từ Thâm đứng dậy: "Đi tìm hiểu xem Trình Vị sắp xếp thế nào."
"Được." Dừng lại một chút, Lâm Nam hỏi thêm:
"Vậy có tiếp tục gửi quần áo của phu nhân ở biệt thự Tinh Hồ không nữa không?"
"Thôi bỏ đi."
Tiếp tục như vậy chỉ càng phản tác dụng mà thôi.