Nguyễn Tinh Vãn trực tiếp chuyển số điện thoại của anh vào danh sách đen.
Cũng đã ly hôn rồi, còn gọi điện thoại làm gì, còn muốn chế giễu ai cơ chứ?
Có điều anh chặn cô trên WeChat, cô chặn anh trên mục danh bạ
Mỗi người một lần, vừa hay bù trừ cho nhau.
.........................................
Phòng chụp hình.
Sau khi chụp xong cảnh cuối cùng, Thư Tư Vi cúi chào nhân viên công tác của công ty quảng cáo, ngọt ngào nói:
“Mọi người đã vất vả rồi, tôi đã đặt trà sữa cho mọi người, đang để bên ngoài, mọi người nhớ cầm lấy một ly khi rời đi nhé."
"Cảm ơn Vi Vi, cô cũng vất vả rồi."
"Tôi chỉ đứng diễn vài động tác thôi, nào vất vả bằng mọi người được, mọi người về nghỉ ngơi thật tốt nhé, tôi rất mong có cơ hội hợp tác lần sau."
Sau khi giả vờ khách sáo xong, Thư Tư Vi xoay người, vẻ mặt lập tức thay đổi, bước nhanh hơn trở lại phòng thay đồ, ném mạnh chiếc mũ đội đầu lên bàn và nói:
“Đám người này đúng là đồ ngu ngốc. Chỉ có vài động tác qua lại, mà phải quay nhiều lần như vậy, giống như đang quay phim vậy."
Vừa nói, cô vừa quay lại mắng trợ lý:
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, sau này đừng nhận những quảng cáo cấp thấp như thế này cho tôi nữa? Trông tôi có thấp kém không?"
Cách đó không lâu, cô ta thật không dễ dàng mới đạt được cơ hội biểu diễn quốc tế, cũng là dựa vào Chu Từ Thâm để có được sự chứng thực cao cấp, nếu bây giờ cô ta chấp nhận loại quảng cáo không thể đưa lên sân khấu này, đó chẳng phải là hạ thấp đẳng cấp của cô ta sao?
Trợ lý nhỏ giọng nói:
"Quảng cáo này có tỷ lệ hiển thị cao, sẽ giúp cô tăng thêm lượt theo dõi..." "Tăng lượt xem thì có ích lợi gì? Tôi có cần những lượt xem đó của họ không? Bọn họ cũng không nhìn lại xem bản thân là cái bộ dạng gì, có xứng với tôi không?"
Trợ lý không hé răng nữa, quảng cáo này là do Thư Tư Vi đã đích thân đến xin nhà quảng cáo cho cô ta một cơ hội cách đây hai - ba tháng trước, có thể nói rằng cô ta chẳng cần mặt mũi nữa, nhưng từ khi cô ta không biết bằng cách nào quyến rũ được Chu tổng, liền trở mặt không nhận người, tưởng bản thân sẽ bay lên cành cao làm phượng hoàng.
Sau khi Thư Tư Vi mắng xong, liền lấy điện thoại di động ra, vốn là muốn xem dư luận trên mạng đã tăng đến mức nào, nhưng vừa mở weibo ra đã nhìn thấy phần trả lời của Nguyễn Tinh Vãn cùng thanh minh của châu báu Thành Quang.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, không ngờ rằng cho dù cô ta đã làm ầm ĩ như vậy, cũng không thể g.i.ế.c được Nguyễn Tinh Vãn.
Khi Thư Tư Vi chuẩn bị thêm lửa, trong phòng thay đồ vốn yên tĩnh đột nhiên vang lên một giọng nữ sắc bén.
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, sau này đừng nhận những quảng cáo cấp thấp kém như thế này cho tôi nữa? Trông tôi có thấp kém không?"
"Tăng lượt xem thì có ích lợi gì? Tôi có cần những lượt xem đó của họ không? Bọn họ cũng không nhìn lại xem bản thân là cái bộ dạng gì, có xứng với tôi không?"
Thư Tư Vi hoàn toàn sửng sốt, không nghĩ tới những lời mình vừa nói lại bị ghi âm lại, vội vàng đứng dậy nói:
"Ai đang ở đó! Ra đây cho tôi!"
Trong góc phòng, Nguyễn Tinh Vãn cười tít mắt vẫy tay với cô ta, chiếc điện thoại di động trong tay cô chính là nguồn phát ra âm thanh vừa rồi.
Nguyễn Tinh Vãn không hề có thành ý nói lời xin lỗi:
“Thật ngại quá, vốn dĩ định chào cô một tiếng, nhưng cô vừa bước vào đã lớn tiếng dọa người, tôi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.”
Sắc mặt của Thư Tư Vi tức tới tái nhợt, cô ta siết chặt nắm đ.ấ.m bên hông, móng tay cắm thật sâu vào da thịt: “Nguyễn Tinh Vãn, cô.........................…”
"Tôi sẽ không tung tin đồn nhảm vô căn cứ để tạt nước bẩn vào người khác như cô, cũng sẽ không đưa đoạn ghi âm này lên mạng để mọi người đều biết. Tôi chỉ.................."
Nguyễn Tinh Vãn tắt điện thoại, thản nhiên nói:
"Gửi cho ông chủ cái quảng cáo cấp thấp bị cô ghét bỏ này."