Dưới ánh nắng ấm áp, dáng vẻ của Giang Thượng Hàn bỗng có thêm vài phần dịu dàng.
Giang Sơ Ninh không kiềm chế được, lấy điện thoại ra, thò qua cửa sổ xe, muốn lén chụp một tấm.
Nhưng cô quên tắt âm thanh chụp ảnh.
Vừa chụp xong tấm đầu tiên, Giang Thượng Hàn đã nghiêng mặt nhìn qua.
Tay Giang Sơ Ninh run lên, vô thức chụp thêm một tấm nữa.
Cô lập tức thu điện thoại lại, giả vờ như không có chuyện gì, vuốt tóc chỉnh trang.
Lúc này, cửa ghế phụ mở ra, Giang Thượng Hàn ngồi vào trong.
Giang Sơ Ninh khẽ ho, giả bộ nhìn ra ngoài cửa sổ.
May thay, Giang Thượng Hàn không nói gì, chỉ lặng lẽ lái xe rời đi.
Rất nhanh, họ đã đến trước cửa nhà cô.
Giang Thượng Hàn dừng xe: “Vào đi.”
Giang Sơ Ninh vẫn còn lưu luyến. Cô nghĩ một chút, lại dùng chiêu cũ: “Em có chuyện muốn nói với anh… anh lại đây một chút.”
Lần này, Giang Thượng Hàn không mắc bẫy nữa. Anh tựa tay lên vô-lăng, im lặng nhìn cô, khẽ nhướn mày.
Thấy chiêu này không còn tác dụng, Giang Sơ Ninh đành bĩu môi, từ bỏ, miễn cưỡng mở cửa xe.
Cô quay đầu lại: “Nhưng em thật sự có…”
Giang Thượng Hàn nói:
“Lần sau có chuyện, đến nhà hàng của Ôn Tranh chờ tôi.”
Giang Sơ Ninh sững người, không tin nổi: “Thật sao ạ?”
Giang Thượng Hàn đáp:
“Đừng chạy lung tung nữa.”
“Em sẽ không đâu… vậy em mỗi ngày…”
Giang Thượng Hàn lại nói:
“Có chuyện quan trọng hẵng đến, tôi không phải ngày nào cũng rảnh.”
Nụ cười trên mặt Giang Sơ Ninh lại nở rộ, cô gật đầu: “Được ạ.”
“Vào nhà đi.”
Giang Sơ Ninh vui vẻ nhảy xuống xe, chạy thẳng vào nhà.
Vừa bước vào, cô đã thấy Giang Cảnh Nghiêu đang chuẩn bị ra ngoài với vẻ mặt nặng nề.
Giang Sơ Ninh hỏi:
“Ba, có chuyện gì vậy?”
Giang Cảnh Nghiêu dừng bước, vẻ mặt dịu lại đôi chút:
“Ninh Ninh, con đi đâu vậy?”
“Con…”
Cô biết những người bảo vệ theo dõi cô chắc hẳn đã bị người của Giang Thượng Hàn cắt đuôi.
Giang Sơ Ninh thành thật thừa nhận:
“Con đi ăn trưa với Giang Thượng Hàn.”
Giang Cảnh Nghiêu nhíu mày: “Con…”
Giang Sơ Ninh vội nói:
“Ba, con thề con không lén gặp anh ấy. Hôm nay… hôm nay lúc ở trung tâm thương mại, cô Giang Mai đã nói xấu con, anh ấy vừa khéo đi ngang qua còn giúp con nói vài câu. Con mới…”
Giang Cảnh Nghiêu cau mày sâu hơn: “Giang Mai nói gì với con?”
Giang Sơ Ninh ôm cánh tay ông làm nũng, kéo ông vào nhà:
“Ba, đừng để ý mấy chuyện không vui nữa. Dù sao ba cũng sẽ không để con gả cho con trai bà ta, đúng không?”
Giang Cảnh Nghiêu vỗ nhẹ tay cô:
“Những gì ba hứa với con, ba nhất định sẽ làm được.”
“Vậy là đủ rồi. Hơn nữa… Giang Thượng Hàn xuất hiện, làm cô Giang Mai sợ đến trắng bệch cả mặt. Con cũng hả dạ rồi.”
Giang Cảnh Nghiêu im lặng một lúc:
“Ninh Ninh, sau này con tránh mặt bà ta một chút, ra ngoài cũng phải cẩn thận.”
Dù chồng của Giang Mai là người mang họ khác, nhưng trong kế hoạch liên thủ của nhà họ Giang nhằm đối phó với Giang Thượng Hàn, ông ta lại giữ vai trò quan trọng. Hơn nữa, phía sau ông ta còn có nguồn tài chính và thế lực mạnh mẽ hỗ trợ.
Đây chính là lý do Giang Mai tự tin đến mức ép buộc chuyện hôn ước với Giang Sơ Ninh.
Giang Sơ Ninh trước đây từng có hôn ước với Giang Thượng Hàn, còn Giang Cảnh Nghiêu và ông cố luôn giữ thái độ trung lập.
Vì vậy, dù lần này Giang Cảnh Nghiêu lựa chọn đứng về phía họ, họ vẫn nghi ngờ ông. Cách tốt nhất để ông hoàn toàn đứng về phía họ là để Giang Sơ Ninh gả vào nhà đó.
Nhưng nếu kế hoạch thất bại, họ có thể sẽ không từ thủ đoạn.
Giang Sơ Ninh gật đầu:
“Ba, con biết rồi. Con sẽ cẩn thận.”
Chương 2028
Mặc dù đã hứa với Giang Thượng Hàn chỉ khi có chuyện quan trọng mới đến nhà hàng tìm anh, nhưng Giang Sơ Ninh ở nhà chưa đầy một ngày đã không thể ngồi yên, hứng khởi chạy ra ngoài.
Nhà hàng vẫn giống hệt như lần trước cô ghé qua.
Cô chọn một góc ít người, ngồi xuống rồi gọi một ly nước, sau đó ngồi ngắm cảnh sông qua khung cửa sổ.
Một lúc sau, trà sữa cô gọi được mang tới.
Giang Sơ Ninh nói cảm ơn, nhưng khi ngẩng lên, cô ngạc nhiên nhận ra người phục vụ là Ôn Tranh. Cô hơi sửng sốt:
“Anh từ Thụy Sĩ trở về rồi sao?”
Nói xong, cô bỗng nhớ tới lời Giang Nguyên từng nói: Ôn Tranh là do Giang Thượng Hàn sắp xếp đi Thụy Sĩ. Ở một nơi xa lạ như vậy, giờ anh ấy trở về, có lẽ cũng không muốn ở lại đó nữa.
Ôn Tranh mỉm cười gật đầu, sau đó đặt thêm một đĩa bánh ngọt lên bàn cô: “Đây là quà tặng cho cô Giang.”
Giang Sơ Ninh đáp: “Cảm ơn.”
Giọng Ôn Tranh hạ thấp hơn: “Cô Giang đến đây là để tìm…”
Giang Sơ Ninh giơ ngón tay lên ra hiệu im lặng, mỉm cười:
“Không cần nói với anh ấy, tôi chỉ ở nhà buồn quá nên ra ngoài đi dạo thôi.”
Trên đường tới đây, cô cũng đã nghĩ, dù sao hôm qua mới gặp, nếu cứ làm phiền anh liên tục thì không hay.
Ôn Tranh hiểu ý:
“Vậy cô Giang cứ ngồi, nếu cần gì thì cứ gọi tôi.”
“Được, anh đi làm việc đi.”
Sau khi Ôn Tranh rời đi, Giang Sơ Ninh lại nhìn ra cửa sổ, chống tay lên bàn, tựa cằm thả hồn mơ màng.
Lúc này, từ phía xa vang lên một giọng nữ không chắc chắn: “Ninh Ninh?”
Giang Sơ Ninh quay lại, ngẩn ra một chút, sau đó nở nụ cười.
Tạ Âm Âm bước tới và ngồi đối diện cô:
“Không phải cậu đang du học ở Thụy Sĩ sao? Khi nào thì về đây vậy?”
“Về được mấy hôm rồi.”
“Thật là, cậu về mà chẳng nói với mình một tiếng.”
Giang Sơ Ninh lè lưỡi:
“Dạo này nhà mình nhiều chuyện quá, mình cũng không ra ngoài nhiều, nên quên mất…”
Tạ Âm Âm là bạn thân nhất của cô từ nhỏ đến lớn.
Cũng chính nhờ cô ấy, khi nhìn thấy Giang Thượng Hàn, trái tim Giang Sơ Ninh mới lần đầu biết rung động.
Tạ Âm Âm gọi một ly nước, sau đó nói với Giang Sơ Ninh:
“Thôi, đến sớm không bằng đến đúng lúc. Mai là sinh nhật mình, cậu đừng quên nhé!”
Giang Sơ Ninh ngạc nhiên: “Mai sao?”
“Đúng vậy.”
Tạ Âm Âm nghi hoặc nhìn cô:
“Đừng nói là cậu quên sinh nhật mình rồi nhé.”
“Không, không, không, mình chỉ…”
Nói thêm nữa cũng chẳng để làm gì, Giang Sơ Ninh vội nói:
“Được rồi, mai mình nhất định đến đúng giờ.
Tạ Âm Âm cười:
“Thế mới đúng chứ. À, cậu đi Thụy Sĩ thế nào? Bên đó có vui không? Mình luôn muốn đến đó du lịch.”
Giang Sơ Ninh đáp:
“Cậu đi du lịch thì được, nhưng mình một mình ở đó học chán lắm, không bằng ở Giang Châu.”
“Thế à.”
Hai người trò chuyện một lúc, Giang Sơ Ninh hỏi:
“Sao cậu lại đi một mình đến đây?”
Tạ Âm Âm nói:
“À, mình hẹn bạn trai ăn cơm mà.”
Nói rồi cô ấy nhìn đồng hồ:
“Chắc anh ấy sắp tới rồi.”
Nhắc tới chuyện này, Giang Sơ Ninh chần chừ một lúc, rồi thử dò hỏi: “Trước đây không phải cậu nói… thích cái anh… người mà chúng ta gặp ở nhà hàng sao?”
Nghe vậy, Tạ Âm Âm phẩy tay:
“Kiểu thích nhất thời ấy mà, mình gặp nhiều lắm, chẳng thiếu mỗi ngày.”
Giang Sơ Ninh: “…”
“Hơn nữa, anh ta nhìn qua đã thấy khó gần rồi, lạnh như băng, cứ như muốn giữ khoảng cách cả nghìn dặm với người khác. Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng nếu yêu kiểu người như thế, chắc mệt mỏi đến phát điên. Mình vẫn thích kiểu người có mình trong mắt và trong tim hơn. Với lại, người ta cũng chẳng để ý đến mình, đến số điện thoại cũng không cho.”
Giang Sơ Ninh chống cằm, lẩm bẩm:
“Anh ấy hình như cũng không khó tiếp cận như cậu nói…”