Chu Từ Thâm đứng dậy, chân dài sải bước tới gần cô:
“Em nói xem?”
Nguyễn Tinh Vãn bị anh đẩy lùi về phía góc tường, cô liền nhìn thấy vết thương ở khóe miệng và vết bầm tím trên mặt anh rõ hơn.
Cô chân thành xin lỗi:
“Thật xin lỗi, tôi không biết nó sẽ đến tìm anh.”
Đôi mắt đen sẫm của Chu Từ Thâm nheo lại, ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô, hơi nâng lên:
"Em cảm thấy tôi sẽ tin sao?”
Nguyễn Tinh Vãn đối diện với đôi mắt không chút ấm áp nào:
"Anh không tin, tôi cũng không còn cách nào cả, Tiểu Thầm biết tôi sắp ly hôn, có thể đã nghĩ rằng anh làm gì đó có lỗi với tôi, cho nên mới..............." "Vậy thì em nói thử xem, tôi có điểm nào có lỗi với em?"
Nguyễn Tinh Vãn lại im lặng sau đó dời tầm mắt.
Bản thân anh đã làm cái gì, trong lòng không có chút tội lỗi sao, còn cần người khác nói ra à?
Chẳng trách còn cảm thấy rất vẻ vang.
Chu Từ Thâm thấy cô xấu hổ không nói nên lời, trả lời thay cô:
"Em trai em cho rằng tôi ngoại tình với Thư Tư Vi, còn khiến cho cô ta mang thai. Em có phải cũng nghĩ vậy không?"
Qua một lúc lâu Nguyễn Tinh Vãn mới cười có lệ:
“Haha, Chu tổng nói đùa rồi, không có chuyện đó.”
Người giống như anh, đó không gọi là lừa dối, mà gọi là tìm kiếm tình yêu đích thực, cô làm gì có tư cách phán xét anh.
Chu Từ Thâm buông cô ra, xoay người đi về phía ghế sô pha:
"Qua đây."
Nguyễn Tinh Vãn đuối lý, chỉ có thể làm theo.
Chu Từ Thâm lại ngồi trên sô pha, vắt chéo đôi chân thon dài, nhìn hộp thuốc trên bàn, hất cằm ra hiệu.
Nguyễn Tinh Vãn bĩu môi, lấy bông gòn và cồn i-ốt trong hộp thuốc ra, làm tròn bổn phận xử lí vết thương cho anh, nhưng vẫn không nhịn được lẩm bẩm: “Nếu tôi đến muộn một chút nữa, thì vết thương của anh cũng đã lành rồi.”
Chu Từ Thâm nhẹ nhàng ngước mắt nhìn cô, không hề báo trước nói:
"Thư Tư Vi không hề có thai."
Động tác trên tay của Nguyễn Tinh Vãn giật giật, nhưng vẻ mặt lại không thay đổi quá lớn.
"Trước đây có cuộc thảo luận về việc hợp tác, tôi chỉ đưa cô ta cùng đi tham dự một vài sự kiện."
"Ồ."
Chu Từ Thâm nắm cổ tay cô, có chút không kiên nhẫn:
“Tôi đã giải thích rõ ràng với em rồi, em còn có thái độ này à?”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn chằm chằm vào mắt anh, nghiêm túc nói:
“Tôi rất cảm ơn anh đã giải thích việc này với tôi, nhưng............... thực ra anh không cần phải giải thích với tôi đâu. Dù sao chúng ta cũng đang làm thủ tục ly hôn rồi. "
"Sở dĩ em ly hôn với tôi, không phải là vì cho rằng cô ta có thai, cảm thấy tôi đã lừa dối em sao."
Trước đây anh luôn cho rằng Nguyễn Tinh Vãn muốn ly hôn là do có động cơ khác, nhưng Lâm Nam lại nói rằng cô có thể là đang giận dỗi.
Vào thời điểm đó, anh không thể nghĩ ra điều gì có thể khiến cô khó chịu.
Cho đến ngày hôm nay em trai cô xuất hiện.
Thấy Nguyễn Tinh Vãn im lặng, Chu Từ Thâm lại nói:
"Nguyễn Tinh Vãn, em không tin tưởng tôi đến vậy sao? Tôi sẽ không để bất kỳ người phụ nữ nào mang thai con của tôi, bao gồm em, đã hiểu chưa?"
Câu nói cuối cùng của anh, như một mũi kim, lặng lẽ đ.â.m vào trái tim Nguyễn Tinh Vãn.
Cô dĩ nhiên là hiểu.
Trong suốt ba năm kết hôn, cho dù trong bất cứ tình huống nào, anh cũng không bao giờ quên thực hiện các biện pháp tránh thai.
Nguyễn Tinh Vãn cũng biết rất rõ, anh nói điều này không chỉ vì anh không muốn có con, mà còn vì anh đang chế nhạo việc cô lợi dụng đứa con để gả cho anh ta.
Sau khi im lặng mấy giây, Nguyễn Tinh Vãn đột nhiên nói:
“Tôi có thai rồi.”
Đồng tử của Chu Từ Thâm đột nhiên co rút lại, lực trong tay cũng tăng lên, giọng nói trong nháy mắt trở nên lạnh lùng hơn, nhiệt độ trong phòng dường như giảm xuống mấy độ:
"Nguyễn Tinh Vãn!"