“Đến giờ ăn tối rồi, dậy thôi.”
Hứa Nguyệt ngừng một lát rồi hỏi thêm:
“Tiểu Thâm đi chưa?”
Nguyễn Tinh Vãn vừa định trả lời thì chợt nhận ra có điều gì đó không đúng.
Người vốn dĩ phải ngồi trên ghế sofa, sao lại ở trên giường cô! Còn ôm eo cô nữa!
Nguyễn Tinh Vãn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc, giọng của Hứa Nguyệt lại vang lên:
“Tiểu Nguyễn?”
Cô vội vàng trả lời:
“À?.............. À, có lẽ anh ấy đi rồi, lúc chiều cháu vẫn luôn ngủ, không gặp anh ấy.”
Hứa Nguyệt nói:
“Được rồi, vậy ta xuống trước.”
Hứa Nguyệt vừa đi khỏi, Nguyễn Tinh Vãn liền nghe thấy bên tai vang lên giọng nói trầm khàn của người đàn ông:
“Kỹ năng nói dối của em thật là xuất sắc.”
Nguyễn Tinh Vãn: “...”
Lỗi tại ai đây chứ!
Nguyễn Tinh Vãn vội vã gỡ tay anh ta ra, từ trên giường ngồi dậy, vừa tức giận vừa bực bội:
“Chu tổng!”
Chu Từ Thâm ngồi dậy, một chân dài hơi co lại, giọng nói còn vương chút mệt mỏi:
“Sao vậy.”
“Anh.......................”
Nguyễn Tinh Vãn bị thái độ vô lý của anh ta làm cho tức đến mức không thốt nên lời, một lúc sau mới nói:
“Anh làm thế này tôi có thể báo cảnh sát đấy!”
Chu Từ Thâm nói:
“Ngủ trên giường của em mà cũng báo cảnh sát sao?”
“Không phải vấn đề ở việc ngủ trên giường, mà là anh tự tiện ngủ cạnh tôi mà không được phép!”
“Em ngủ cạnh tôi cũng không ít đâu.”
“… Lúc đó chúng ta chưa ly hôn, vẫn trong phạm vi hợp pháp.”
Chu Từ Thâm một lúc sau mới nói:
“Ồ, thế à.”
Nguyễn Tinh Vãn đột nhiên không nói gì, vì thái độ lạnh nhạt của Chu Từ Thâm khiến cô nhớ lại đêm hôm đó.
Đó là.................... quả thực là sau khi li hôn..
Chu Từ Thâm đứng dậy:
“ Không báo cảnh sát thì tôi đi đây. “
Nguyễn Tinh Vãn: “...”
Người đàn ông này thật biết cách tự mãn.
Anh ta vừa mở cửa, Nguyễn Tinh Vãn vội nói:
“Đợi đã!”
Bây giờ dì Hứa đang nấu ăn trong bếp, nếu anh ta xuống sẽ gặp ngay.
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Tôi xuống trước... anh hãy xuống sau.”
Nói xong, không đợi Chu Từ Thâm trả lời, cô vội vàng chạy xuống lầu.
Đúng lúc này, dì Tần mang đồ qua, đang nói chuyện với Hứa Nguyệt trong sân, Nguyễn Tinh Vãn thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, may mà cô thông minh, không để Chu Từ Thâm xuống, nếu không gặp dì Tần thì thật khó mà giải thích được.
Nhưng Nguyễn Tinh Vãn không ngờ, vừa bước xuống lầu thì Chu Từ Thâm đã từ cửa bước vào.
“......”
Mặc dù lầu hai không cao, nhưng người đàn ông này có phải cố ý muốn chọc tức cô không?
Người ngạc nhiên nhất khi nhìn thấy Chu Từ Thâm không ai khác ngoài dì Tần, dì tròn mắt ngạc nhiên:
“Tiểu Chu.......... Chu tổng, sao cậu lại ở đây?”
Dù sao người ta cũng là ông chủ lớn, dì nghĩ gọi Tiểu Chu có lẽ không thích hợp.
Chu Từ Thâm khẽ gật đầu chào:
“Chào dì.”
Dì Tần nhìn thấy anh mang dép trong nhà thì càng kinh ngạc hơn.
Hứa Nguyệt nhỏ giọng giải thích:
“Đây là con trai tôi.”
“Chuyện gì thế này!”
Chu Từ Thâm không để ý đến những gì đang xảy ra phía sau, lạnh lùng liếc nhìn Nguyễn Tinh Vãn rồi trở về phòng mình.
Nguyễn Tinh Vãn chú ý tới áo sơ mi của anh dường như bị bẩn một chút.