Tay gõ bàn phím của Chu Từ Thâm dừng lại, lập tức khép máy tính lại, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Lúc Nguyễn Tinh Vãn theo anh vào, thấy anh bắt một con cá từ trong thùng ra, rửa d.a.o chuẩn bị chặt xuống.
Nguyễn Tinh Vãn nuốt nước miếng, không nhịn được nói: “Chu tổng, anh biết gi ết cá à?”
“Không phải chuyện của em, ra ngoài.”
“Không phải, hình như tôi nghe thấy nó đang kêu gào thảm thiết...............”
Chu Từ Thâm không vui: “Con cá này lại chưa thành tinh, kêu gào cái gì?”
Nguyễn Tinh Vãn dò xét hỏi: “Hay là chúng ta ra ngoài ăn nhé?”
Kết hôn ba năm, cô chưa từng thấy Chu Từ Thâm vào bếp một lần nào, bảo anh gi ết cá, còn không bằng bảo anh gi ết cô còn nhanh nhẹn trực tiếp hơn. Chu Từ Thâm mặt không cảm xúc nhìn cô.
Nguyễn Tinh Vãn ra dấu OK sau đó liền lui khỏi phòng bếp.
Chưa được bao lâu, cô liền nhìn thấy trong phòng bếp dâng lên từng luồng khói đen.
Không biết còn cho rằng người bên trong đang dùng củi lửa nấu cơm.
Chưa đến hai mươi phút sau, Chu Từ Thâm mặt mày xanh mét bước ra ngoài, trên chiếc áo sơ mi trắng đắt đỏ, dính rất nhiều vệt đen không rõ nguồn gốc.
Nguyễn Tinh Vãn gắt gao cắn chặt môi, mới không để bản thân bật cười ra tiếng.
Chu Từ Thâm lạnh lùng nhìn cô một cái: “Ngồi đó đừng nhúc nhích.”
Dứt lời, anh xoay người bước nhanh về phòng.
Nguyễn Tinh Vãn thực sự không nhịn được nữa, phù một tiếng bật cười.
Lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Chu Từ Thâm.
Hơn mười phút sau, lúc Chu Từ Thâm lại ra ngoài, đã đổi sang quần áo khác, tóc đen nửa khô, hiển nhiên là vừa tắm xong.
Cùng lúc đó, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Lâm Nam dẫn đầu bếp đứng đầu khách sạn tới.
Nguyễn Tinh Vãn: “....................” Có tiền quả nhiên có thể làm mưa làm gió.
Đúng là không có tính người.
Chờ ăn cơm trưa, đã là một rưỡi chiều rồi.
Cũng may mà ăn sáng muộn, Nguyễn Tinh Vãn cũng không phải rất đói, nhưng trong quá trình chờ đợi vẫn hơi có chút buồn ngủ.
Tại lúc hai mí mắt của cô đánh nhau không biết lần thứ bao nhiêu, Chu Từ Thâm nhàn nhạt lên tiếng: “Buồn ngủ thì đi ngủ, ăn cơm tôi sẽ gọi em.”
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn lập tức tỉnh táo, cười gượng lắc đầu: “Không cần, tôi không buồn ngủ.”
Chu Từ Thâm xuy một tiếng, không thèm để ý cô.
Nấu cơm xong, đầu bếp thức thời rời đi.
Ăn cơm xong, Nguyễn Tinh Vãn cũng rất biết điều đi rửa bát, nhưng cô vừa đứng dậy, Chu Từ Thâm liền nói: “Để xuống, lát nữa tôi..............bảo Lâm Nam đến rửa.”
Nguyễn Tinh Vãn vô cùng ngứa mắt hành vi không biết xấu hổ này của anh: “Chút chuyện nhỏ này không cần làm phiền trợ lý Lâm đâu, tôi làm là được.”
Thấy cô không cảm kích, Chu Từ Thâm hừ lạnh một tiếng: “Tùy em.”
Nguyễn Tinh Vãn bĩu môi, đi vào phòng bếp.
Cô có thói quen ngủ trưa, rửa bát xong đi ra thấy Chu Từ Thâm đang gọi điện thoại, cũng không nói gì với anh, trực tiếp lên lầu.
Vừa rồi lúc rửa bát, không may làm ướt quần áo.
Nguyễn Tinh Vãn lấy một chiếc váy ngủ từ trong tủ ra, lúc cởi quần áo chuẩn bị thay vào, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Chu Từ Thâm nói: “Nguyễn................”
“...............................”
Nguyễn Tinh Vãn thẹn quá hóa giận cầm gối trên giường ném về phía anh.
Chu Từ Thâm đóng cửa lại.
Nguyễn Tinh Vãn nhanh chóng mặc váy ngủ vào, xông ra ngoài: “Chu tổng, có thể phiền anh lần sau vào phòng người khác thì nên gõ cửa trước được không!”