May mà trong suốt quá trình, Hàn Vũ không nói nhiều, chỉ chăm chú nhìn màn hình.
Sau khi hết tập phim, Hàn Vũ vươn vai:
“Em có đói không? Chúng ta đi ăn nhé.”
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
“Có chút đói, đi thôi.”
Sau khi Hàn Vũ biết bữa tối do Nguyễn Tinh Vãn trả tiền, liền vội vã muốn chuyển tiền lại cho cô:
“Hôm nay là tôi mời em ra ngoài, sao có thể để em trả tiền được?”
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:
“Không sao, vé xem phim là do anh trả, bữa tối nên để tôi trả.”
Hàn Vũ nhận ra ý của cô, nhưng vẫn không cam lòng:
“Vé xem phim là đơn vị phát, tôi cũng không phải trả tiền...”
“Không sao đâu, đều như nhau mà.”
Ra khỏi nhà hàng, Hàn Vũ nhỏ giọng nói:
“Cô Nguyễn, tôi............... tôi có thể gọi tên em không?”
“Có thể chứ.”
“ Tinh..............................Tinh Vãn, tôi năm nay 29 tuổi, bố mẹ tôi là giáo viên ở trong huyện ở quê, có trợ cấp dưỡng lão và lương hưu, tôi cũng.......................”
“Hàn Vũ.”
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng ngắt lời anh “Cảm ơn anh đã sẵn lòng nói với tôi những điều này, nhưng hiện tại tôi không có ý định nghĩ đến chuyện tình cảm, tôi chỉ muốn một mình nuôi con cho tốt là đủ rồi.”
Nghe vậy, Hàn Vũ có chút lo lắng:
“Nhưng em là con gái, việc nuôi con một mình sẽ gặp rất nhiều khó khăn, tôi bằng lòng cùng em vượt qua tất cả.”
Nguyễn Tinh Vãn cũng không ngạc nhiên khi anh biết:
“Chúng ta mới quen nhau nửa tháng, chưa hiểu rõ về nhau. Hơn nữa, bố mẹ anh cũng không thể nào đồng ý được.”
“Tình cảm có thể từ từ vun đắp, còn phía bố mẹ tôi............... đến lúc đó tôi sẽ nói đứa bé là con của tôi, họ chắc chắn sẽ rất vui!”
Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu:
“Anh chỉ là có cảm giác mới mẻ đối với tôi mà thôi, cảm giác này không thể kéo dài lâu đâu.” “Nhưng mà.......................”
“Tối nay cảm ơn anh vì bộ phim, tôi đi trước đây.”
Nói xong, Nguyễn Tinh Vãn quay người rời đi.
Đêm nay trăng sáng vằng vặc, ánh trăng dịu dàng trải trên mặt đất, tĩnh lặng và rực rỡ.
Nguyễn Tinh Vãn đi dọc theo dòng sông nhỏ, đá chân vào một hòn đá, chơi rất vui vẻ.
Bất ngờ, hòn đá dừng lại bên cạnh một chiếc ghế đá cách đó không xa.
Và trên ghế đá, có một người đàn ông đang ngồi.
Ánh trăng lặng lẽ chiếu xuống, làm nổi bật sống mũi cao, đôi môi mỏng, và chiếc cằm của người đàn ông.
Anh hơi ngẩng đầu, dường như đang nhìn lên bầu trời, không nhận ra sự xuất hiện của cô.
Nguyễn Tinh Vãn theo phản xạ định quay đầu chạy, nhưng lại thấy Lâm Nam đứng cách đó không xa, gật đầu với cô.
“.........................”
Nguyễn Tinh Vãn chỉ có thể quay lại, chậm rãi tiến đến chỗ Chu Từ Thâm, cuối cùng đứng trước mặt anh:
“ Chu tổng sao lại đến đây.”
Chu Từ Thâm không thay đổi tư thế, giọng nói trong đêm tối thêm vài phần trầm lắng:
“Để Lâm Nam gửi lịch trình của tôi cho em?”
Nguyễn Tinh Vãn:
“.............................…”
Không muốn nói thì thôi, sao lại phải bóng gió như vậy chứ.
Nguyễn Tinh Vãn không biết lần này anh đến là muốn làm gì, sau khi đứng một lúc, cô thử mở lời thăm dò:
“Chu tổng tới từ khi nào vậy? Đã ăn cơm chưa, nếu chưa tôi..................”
“Từ lúc nghe câu 'bố mẹ là giáo viên trong huyện ở quê ' đó”
“.................................”
Nguyễn Tinh Vãn nhíu mày:
“Anh nghe lén chúng tôi nói chuyện?”
Chu Từ Thâm mới chậm rãi quay đầu, không lạnh không nhạt nhìn cô:
“Tình cờ nghe được mà thôi, nếu sợ bị nghe thấy như vậy, thì em nên đóng cửa lại nói chuyện nhỏ tiếng thôi.”