Số quần áo này tuy rằng kiểu dáng mang phong cách xưa cũ, nhưng đặt ở thời đại bây giờ lại không hề lỗi thời, mang đầy cảm giác phục cổ.
Mỗi một bộ đều sạch sẽ chỉnh tề, giống như vừa lấy từ trong hòm ra vậy. “Cảm ơn dì Hứa.”
Nguyễn Tinh Vãn vốn xinh đẹp, lai thay váy và áo khoác dệt kim của Hứa Nguyệt vào, nhiều hơn một chút phong tình của trấn nhỏ, tươi đẹp lại diễm lệ.
Cô mặc váy đến trước mặt Hứa Nguyệt quay một vòng: “Dì Nguyệt, thế nào, có đẹp không?”
Trên mặt Hứa Nguyệt hiếm khi lộ ra vẻ hài lòng, gật đầu: “Không tồi.”
“Vậy cháu ra ngoài trước đây, dì Hứa có muốn mua gì không? Cháu mang về cho dì.”
Hứa Nguyệt nói: “Mua cho ta chút len đi.”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu: “Được ạ, dì muốn lấy màu gì?”
“Tùy cháu.”
Lúc Nguyễn Tinh Vãn ra ngoài, khách nam thuê ở nhà bên cạnh Hứa Nguyệt cũng vừa khéo ra ngoài, anh ta nhìn thấy Nguyễn Tinh Vãn, nhiệt tình chào hỏi: “Cô Nguyễn, đi đâu vậy?”
“Tôi tùy tiện đi dạo thôi, mua chút đồ.”
“Từ chỗ này tới trung tâm thành phố khá xa đấy, hay là tôi đưa cô đi nhé?”
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười: “Cảm ơn, không cần đâu, tôi tự đi là được rồi.”
Khách nam đành phải thôi, lưu luyến rời đi.
Sau cơn mưa thời thiết rất đẹp, ánh nắng len lỏi xuyên qua tầng mây, từ từ đọng lại giữa không trung, lá vàng rụng phủ kín con đường, tràn đầy hơi thở cuộc sống.
Nguyễn Tinh Vãn mua len cho Hứa Nguyệt xong, lại đi bệnh viện khám thai.
Có lẽ là ở đây, vì tâm trạng và cuộc sống đều trở nên tốt đẹp, bác sĩ nói đứa nhỏ trong bụng phát triển rất tốt, rất khỏe mạnh. Cô chỉ cần an tâm ổn định đợi thêm mấy tháng nữa, nhóc con kia sẽ tới bên cạnh cô.
Lúc Nguyễn Tinh Vãn trở về, trong sân viện vừa khéo đặt một tờ báo tài chính.
Cô đặt đồ lên bàn, lúc đang muốn đi đưa len cho Hứa Nguyệt, tầm mắt lại lơ đãng nhìn về mấy chữ trên tờ báo.
Tập đoàn Chu thị.
Gần đây Chu thị và Quý thị liên hôn, nội bộ Chu thị rung chuyển không nhỏ, đã chiếm giữ đầu đề rất nhiều ngày.
Chu Từ Thâm hẳn là bận đến không thể phân thân, thảo nào không có thời gian quản lý cô.
Lúc này, Hứa Nguyệt đi từ trong phòng ra, thấy Nguyễn Tinh Vãn đang đọc báo, hỏi một câu: “sao thế, cháu cũng có hứng thú à?”
Nguyễn Tinh Vãn vội vàng lấy lại tinh thần, cười nói: “Không ạ, cháu chỉ tùy tiện xem chút thôi.”
Hứa Nguyệt nhìn về phía tờ báo, nghĩ nghĩ rồi nói: “Cháu là người Nam thành đúng chứ.”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu: “Vâng.”
Hứa Nguyệt hình như muốn hỏi gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống: “Mua len chưa?”
“Mua rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn đưa túi cho bà ấy, lại nói: “Dì Hứa, trên đường cháu về đã mua quần áo rồi, lát nữa cháu sẽ giặt sạch sẽ trả dì.”
Hứa Nguyệt nhàn nhạt nói: “Bỏ đi, cháu giữ lại mà mặc, mấy cái đấy ta không mặc được nữa rồi.”
Hứa Nguyệt nói xong, xoay người về phòng.
Buổi tối, khách nam thuê nhà bên cạnh tới gõ cửa: “Cô Nguyễn, dì Hứa, tôi mua được chút điểm tâm, tôi và dì Tần không ăn hết, nên mang tới cho hai người một chút.”
Ở đây bình thường hàng xóm cũng hay quan tâm cho đồ nhau, Nguyễn Tinh Vãn cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhận lấy.
Ngày hôm sau, trên đường quay về cô cũng mua chút hoa quả mang qua cho bọn họ.