“Được rồi, chúc cậu ngủ ngon.”
Bùi Sam Sam nói, rồi đột nhiên lại nói:
“Hai ngày nữa là đến lịch cậu đi khám thai đúng không, đến lúc đó mình sẽ đi cùng cậu nhé.”
Nguyễn Tinh Vãn dừng một chút, không quay đầu lại, giọng nói nhẹ nhàng:
“Đến lúc đó rồi nói sau nhé.”
Sau khi trở về phòng, Nguyễn Tinh Vãn mở tủ quần áo lấy áo ngủ để thay, nhưng ánh mắt lại không khỏi nhìn sang bên cạnh.
Cô lấy hết quần áo và giày nhỏ ra, ngồi trên giường nhìn hồi lâu.
Từ khi biết đến sự tồn tại của đứa trẻ này, Nguyễn Tinh Vãn chưa bao giờ nghĩ tới Chu Từ Thâm sẽ có lòng tốt giữ đứa trẻ lại, cho dù thái độ của anh có như thế nào đi chăng nữa thì cũng là nằm trong dự đoán trước của Nguyễn Tinh Vãn, nhưng đến thời điểm hiện tại cô mới phát hiện ra điều bản thân sợ nhất đó là gì.
Thời điểm bốn tháng trước chưa có đứa trẻ này và hiện tại là có sự khác biệt tương đối lớn................
Có lẽ đây đều là số mệnh.
Nếu không có đứa trẻ này, mối quan hệ giữa cô và anh có lẽ mới triệt để xa cách.
Ngày hôm sau, Nguyễn Tinh Vãn đến Chu thị với tài liệu mà Chu Từ Thâm đưa cho cô.
Khi đến nơi, Ôn Thiển đang tranh cãi với lễ tân:
“Cái gì mà gọi là nhà thiết kế của Thành Quang không được vào? Tại sao lần trước tôi đến lại không có quy định này?”
Nhân viên lễ tân lịch sự nói:
“Xin lỗi thưa cô, về lí do cụ thể tôi cũng không biết rõ ạ.”
“Cô không rõ thì không biết gọi điện thoại hỏi à? Tôi đến tìm Chu tổng của mấy người là vì công việc!”
“Chu tổng hôm nay có một cuộc họp quan trọng, ai cũng không được phép làm phiền.” “Cô...................”
Ôn Thiển tức giận, đang định để lúc khác quay lại, vừa quay người lại đã nhìn thấy Nguyễn Tinh Vãn đang lặng yên đứng cách đó không xa. Ôn Thiển không khỏi cắn môi dưới, cô ta đến đây làm gì, liệu có phải đã hối hận vì sự từ chối trước đó không nhỉ?
Cô ta vừa định bước tới, liền nhìn thấy một người đàn ông bước ra, đón cô đi rồi.
Ôn Thiển mở to hai mắt, hỏi lễ tân:
“Cô ấy cũng là nhà thiết kế của Thành Quang, tại sao cô ấy lại được vào!”
“Thưa cô, cô ấy đã theo trợ lý Lâm vào trong, việc này đã vượt ngoài quyền hạn trách nhiệm của chúng tôi rồi ạ.”
Ôn Thiển nắm chặt nắm đấm, nhưng không còn cách nào khác đành phải rời đi.
Sau khi dẫn Nguyễn Tinh Vãn đến phòng chủ tịch, Lâm Nam nói:
“Cô Nguyễn, Chu tổng đang họp, xin đợi một lát.”
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng gật đầu:
“Cám ơn.”
Lâm Nam rót cho cô một ly nước nóng, ấm áp nói:
“Cô Nguyễn, Chu tổng đang họp hội đồng quản trị, chủ tịch cũng ở đây, có thể sẽ gây rắc rối, nếu lát nữa anh ấy có nổi nóng với cô, thì cô đừng để trong lòng nhé.................”
“Không sao cả, cho dù anh ta tại chỗ tìm được dây thừng thắt cổ tôi, tôi cũng sẽ không kinh ngạc.”
Lâm Nam:
“...”
Anh vô thức cảm thấy ngứa ngáy trên cổ và nhanh chóng rời đi.
Cuộc họp hội đồng quản trị của Chu Từ Thâm kéo dài hơn nhiều so với dự kiến. Buổi tối ngày hôm trước Chu lão gia đã thông báo về cuộc hôn nhân Quý Hoài Kiến và Chu An An tại bữa tiệc sinh nhật của Chung Nhàn.
Sau khi Chu thị và Quý thị chính thức liên hôn, Chu lão gia nóng lòng muốn thay đổi cục diện Chu thị, từ đó dần dần dành lấy quyền lực trong tay Chu Từ Thâm.
Nguyễn Tinh Vãn đợi từ một hồi rất lâu, trong lúc đó cô thực sự đói bụng không chịu được, vốn định xuống lầu ăn cơm, nhưng sau đó cô lại nghĩ đến quy định khó hiểu mà hồi sáng nghe thấy, nếu hôm nay không phải cô trực tiếp liên lạc với Lâm Nam, thì có lẽ hiên tại vẫn đang bị chặn ở dưới lầu rồi.
Cũng may Lâm Nam luôn chú ý tới cô ở đây, không những mang cơm trưa tới, còn không bỏ lỡ bữa trà chiều.