Trên giường bệnh, Nguyễn Tinh Vãn không hề có chút phản ứng nào.
Chu Từ Thâm đưa tầm mắt nhìn xuống, phát hiện tay cô vẫn luôn đặt ở trên bụng, cho dù là bất tỉnh vẫn luôn ở tư thế bảo vệ.
Bốn tháng rồi.
Cô ấy giấu rất giỏi.
..............................................
Nguyễn Tinh Vãn không biết cô đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy, cô cảm thấy khắp cơ thể đều mềm nhũn cả người đều không thoải mái, mất vài giây để khôi phục lại tinh thần, cô nhớ lại cảnh tượng rơi xuống nước, đưa tay chạm vào bụng mình.
Cảm giác được tiểu tử nhỏ vẫn còn ở đó, Nguyễn Tinh Vãn thở phào nhẹ nhõm, khi quay đầu lại nhìn xem mình đang ở đâu, liền bắt gặp một đôi mắt đen lạnh lùng.
Ánh mắt hai người chạm nhau mấy giây, Nguyễn Tinh Vãn không biết lấy đâu ra sức lực mà ngồi dậy ở đầu giường ôm chăn, vẻ mặt khẩn trương khó tả:
“Chu.................Chu tổng sao lại ở đây? “
Chu Từ Thâm giọng nói rất nhạt:
“Ai mà biết được, có lẽ là đi ngang qua.”
Nguyễn Tinh Vãn chợt nhớ tới chính là Chu Từ Thâm cứu cô từ trong bể bơi, ngón tay nắm chặt chăn, thận trọng nói:
“Chu tổng đưa tôi tới bệnh viện à?”
Chu Từ lặng lẽ nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm và không nói gì.
Nguyễn Tinh Vãn không được tự nhiên nên rời tầm mắt, tên đàn ông khốn nạn này là có bộ dạng gì thế này không biết đó, khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Một lúc sau, Nguyễn Tinh Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời trắng xóa, tìm được chủ đề:
“Tôi đã ngủ cả một đêm, thật làm phiền Chu tổng, giờ tôi gọi bạn tôi tới đây là được rồi.”
Chu Từ Thâm nói:
“Người bạn nào?”
“Chính là...................... Sam Sam đó, anh cũng đã từng gặp qua.”
Chu Từ Thâm không lạnh không nhạt ừ một tiếng:
“Không phải em nói cô ấy đang chuẩn bị mang thai hay sao, thế đã có thai hay chưa?”
Nguyễn Tinh Vãn không biết tại sao anh lại đột nhiên nhảy sang chủ đề này, cô không khỏi có chút lo lắng nói: “Mang.................... mang thai rồi?”
“Mang thai rồi vẫn có thể đến bệnh viện chăm sóc cho em hay sao?”
“A? không tới được cũng không sao, tôi chỉ là sặc nước mà thôi, cũng không phải vấn đề gì lớn, có lẽ buổi chiều là được xuất viện rồi.”
Đợi cô nói xong, Chu Từ Thâm chậm rãi nói:
“Nếu tôi nhớ không lầm, bạn trai của cô ấy hình như đã ngoại tình. Trong hoàn cảnh như vậy, cô ấy vẫn sẵn lòng sinh con cho người đàn ông đó sao. Xem ra, bạn của em rộng lượng hơn so với em đó,em nên học hỏi cô ấy nhiều hơn.”
Nguyễn Tinh Vãn:
“...................................”
Tên đàn ông khốn nạn này đúng là điên rồi.
Lúc này, có tiếng gõ cửa.
Chu Từ Thâm thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nói:
“Vào đi.”
Rất nhanh, bóng dáng của Lâm Nam xuất hiện ở trong phòng bệnh, anh ta cầm trong tay một cái túi giấy màu nâu, đặt ở trước mặt Chu Từ Thâm:
“Chu tổng, mọi việc đều đã lo liệu xong.”
“Ừ, ra ngoài đi.” Lâm Nam hướng về phía Nguyễn Tinh Vãn gật đầu một cái, rồi nhanh chóng rời đi.
Cửa phòng bệnh đã đóng lại, trong phòng lần nữa chỉ còn lại hai người bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tinh Vãn không hiểu Chu Từ Thâm đang nghĩ gì, vẻ mặt bình tĩnh đến mức khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Chu Từ Thâm ném túi giấy màu nâu vào tay cô:
“Mở ra nhìn xem.”
“Đây là gì vậy?”
Chu Từ Thâm không trả lời, vẻ mặt thờ ơ.
Nguyễn Tinh Vãn chỉ có thể cầm túi giấy màu nâu mở ra, lúc cô lấy đồ ra, giọng nói vô cảm của Chu Từ Thâm vang lên:
“Đây là một nửa tài sản đứng tên tôi, em kí tên vào là của em đó.”