Quý Hoài Kiến nói:
“Đứa trẻ không phải của em, em chỉ là không muốn cô ấy xảy ra bất cứ chuyện gì mà thôi.”
Chẳng mấy chốc, xe cứu thương đã tới trước cửa.
Quý Hoài Kiến đứng tại chỗ nhìn Nguyễn Tinh Vãn bị đưa lên xe, sau đó mới chậm rãi dời tầm mắt.
Trong xe.
Quý Nhiên ngồi ở bên cạnh Nguyễn Tinh Vãn, không khỏi cắn môi.
Hai mươi phút trước, Chu An An tìm kiếm khắp nơi trong đám người nhưng không tìm thấy Nguyễn Tinh Vãn, Quý Nhiên thấy cô tức giận, liền đi tới hỏi cô chuyện gì đã xảy ra.
Chu An An đem chuyện Nguyễn Tinh Vãn giả mang thai trước khi kết hôn để gả vào nhà họ Chu cho tới sau khi ly hôn, cô lại tiếp tục bám lấy Quý Hoài Kiến. Giờ lại muốn lặp lại thủ đoạn tương tự và lên kế hoạch dùng đứa trẻ trong bụng làm con bài mục đích nhằm phá hoại hôn lễ của bọn họ đều kể hết cho Quý Nhiên.
Quý Nhiên lớn hơn Chu An An mấy tuổi, tính cách cũng không kiêu căng, nóng nảy như cô, chỉ là bảo Chu An An yên tâm, lễ đính hôn tối hôm nay sẽ được tổ chức như dự kiến, những việc còn lại cứ để cô lo liệu.
Sau khi an ủi Chu An An xong, Quý Nhiên gọi đội bảo vệ lại hỏi có ai nhìn thấy Quý Hoài Kiến không, bảo vệ nói rằng anh ta nhìn thấy Quý Hoài Kiến đi về phía bể bơi với một người phụ nữ.
Quý Nhiên trong nháy mắt liền có kế hoạch, cô vốn đã tính toán xong thời gian để đi cứu người. Cô không muốn lấy mạng của Nguyễn Tinh Vãn, chỉ là muốn doạ đứa nhỏ trong bụng Nguyễn Tinh Vãn mà thôi.
Nhưng đây vốn là một kế hoạch nhất thời, hoàn toàn không có kế hoạch chi tiết nào để thực hiện, không ngờ rằng Nguyễn Tinh Vãn khi bị rơi xuống nước liền được người làm phát hiện ra luôn, càng không ngờ rằng Chu Từ Thâm lại xuất hiện sớm tới như vậy.
May mắn thay, Chu Từ Thâm có vẻ rất ghét vợ cũ nên chỉ cứu cô liền là liền bỏ đi.
Trước khi Quý Hoài Kiến nói ra câu nói đó, Quý Nhiên còn nghĩ tới việc sẽ đưa Nguyễn Tinh Vãn đến bệnh viện, sau đó lại nhờ người bí mật lấy đứa bé ra khỏi bụng cô, sau đó lại nói dối là do rơi xuống nước nên bị sinh non, điều này hoàn toàn có thể nói một cách có liên kết.
Không ngờ, Quý Hoài Kiến đã nhìn thấu ý đồ của cô...
.........................................................
Chu Từ Thâm trở về phòng, cởi cà vạt, cởi áo sơ mi ướt sũng rồi bước vào phòng tắm.
Anh thay xong quần áo đi ra, liền nhìn thấy Chu Tuyển Niên đang đợi ở hành lang.
Chu Từ Thâm bình tĩnh nói:
“Có chuyện gì à?” Chu Tuyển Niên nhìn anh:
“Từ Thâm, nghe nói Tinh Vãn rơi xuống nước, cô ấy hiện tại thế nào rồi?”
“Tỉnh rồi! không c.h.ế.t được.”
Chu Tuyển Niên có chút bất đắc dĩ, cười nói:
“Em không đi thăm cô ấy à.”
Chu Từ Thâm lạnh lùng nói:
“Em cũng chẳng phải bác sĩ, đi thăm thì có tác dụng gì chứ.”
“Chung quy lại vẫn là không giống nhau.”
Chu Tuyển Niên thở dài,
“Từ Thâm, em đừng hành động theo cảm tính, cũng đừng làm điều gì khiến bản thân phải hối hận.” “Hối hận? Điều em hối hận nhất trong cuộc đời này là gặp được cô ấy.”
Chu Từ Thâm dường như không muốn nói về chuyện đó nữa, bình tĩnh nói:
“Em đi trước đây.”
Trong trường hợp này anh chỉ cần để lộ ra một mặt là được rồi, ở lại thêm nữa cũng chỉ là thể hiện tình cảm giả mạo mà thôi, chỉ làm cho hai bên thêm cảm thấy ghê tởm hơn.
“Từ Thâm.”
Âm thanh của Chu Tuyển Niên từ phía sau truyền đến
“Em yên tâm đi, cho dù An An và Quý Hoài Kiến có đính hôn đi chăng nữa, thì cũng không ảnh hưởng tới địa vị của em ở Chu thị được.”
Chu Từ Thâm khinh thường nhếch môi:
“Đương nhiên.”
Anh chính là trước nay chưa bao giờ để Quý thị vào trong mắt, cho dù ba anh có muốn lợi dụng Quý thị làm gì đó thì anh cũng chẳng để ý.
.....................................
Khi chiếc Rolls-Royce màu đen chậm rãi lái ra khỏi cánh cổng hoa văn trạm trổ, Lâm Nam lén nhìn Chu Từ Thâm qua gương chiếu hậu mấy lần, nhưng anh vẫn do dự không dám nói.