Công ty của Giang Yến và Diệp Thường Châu có làm ăn qua lại, đương nhiên cũng nhận được lời mời, anh ta lại không muốn nghe đám người này tâng bốc hư tình giả ý, vì vậy mới lừa Chu Từ Thâm tới.
Diệp Thường Châu khiêm tốn nói: “Thằng nhóc này bình thường trông có chút ngốc nghếch, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt lại không tuột xích, cuối cùng cũng không làm cho gia đình chúng tôi mất mặt.”
“Vậy xem ra Diệp công tử quả thực không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng thì thật khiến người khác kinh ngạc.”
“Đâu có đâu có, may mà bình thường tôi cũng đôn đốc nhiều, thường xuyên tự mình làm mẫu, nếu không nó sao có được thành tích tốt như vậy.”
Trong lúc hai người đang tâng bốc nhau, Chu Từ Thâm lạnh nhạt liếc Giang Yến, người kia nhanh chóng dời tầm mắt đi.
Ngũ quan lạnh lùng trên mặt Chu Từ Thâm viết đầy chữ không kiên nhẫn, vừa định đứng dậy bỏ đi, giọng nói của bọn họ lại tiếp tục truyền đến: “Nếu Diệp công tử thi được vào đại học A, chắc là điểm số rất cao nhỉ?”
Diệp Thường Châu vẻ mặt tràn đầy ý cười: “Cũng được cũng được, hình như là hơn 740 điểm thì phải, thiếu mấy điểm nữa là full điểm rồi, anh nói thằng nhóc này, cũng không chịu cố gắng, thi được full điểm có phải tốt hơn không?”
“Hơn 740 điểm? Thành tích tốt như vậy sao? Tôi nghe trạng nguyên năm nay của tỉnh chúng ta cũng hơn 740 điểm? Lẽ nào là công tử Diệp?”
Bước chân vừa đi tới cửa của Chu Từ Thâm hơi dừng, khóe mắt nhìn thoáng qua.
Diệp Thường Châu cảm thấy mình hơi lỡ mồm, cười ha ha chuyển đề tài: “Bây giờ đã là thời đại nào rồi, còn trạng nguyên cái gì chứ, nào nào nào, tiếp tục uống rượu.”
Giang Yến tiến lên: “Sao vậy?”
Chu Từ Thâm thản nhiên nói: “Cậu cảm thấy với cái thành tích kia của con trai ông ta, có thể đỗ đại học sao?”
“Đừng nói là đại học, hồi học cấp 3 Diệp Thường Châu cũng phải tặng một tòa nhà cho trường học mới nhét được con trai ông ta vào.”
“Vậy sao cậu ta lại vào được đại học A.”
Giang Yến: “Này..............” Chu Từ Thâm cau mày, lạnh lùng nói: “Tìm quản lý tới đây.”
Năm phút sau, quản lý đẩy cửa phòng bao vào, dè dặt nói: “Chu tổng, Giang tổng, hai vị có gì dặn dò sao?”
Chu Từ Thâm nâng mắt nhìn ông ta: “Mấy hôm trước Nguyễn Thầm tìm ông có chuyện gì?”
“Không phải Chu tổng từng hỏi rồi sao, tiểu Thầm cậu ấy cần tiền.............”
“Cậu ta lấy được tiền rồi?”
Quản lý nghẹn một lúc lâu mới nói: “Lấy được rồi.”
Vẻ mặt của Chu Từ Thâm càng lạnh hơn: “Ai cho cậu ta?”
Quản lý nhất thời cảm thấy chân có chút mềm nhũn, không biết nên trả lời thế nào.
Lúc ấy Nguyễn Thầm tìm ông ta, nói muốn bán giấy thông báo trúng tuyển đại học của cậu ấy, tuy chuyện này trái pháp luật, nhưng quả thực có không ít người có tiền đang làm mánh khóe này, vả lại những người có tiền này mua được giấy thông báo trúng tuyển đại học xong, tự nhiên có cách biến thứ này thành đồ của họ.
Trước đây lúc Nguyễn Thầm còn làm việc ở Hoàng Hôn, từng có người tìm đến hỏi cậu ta, nhưng Ngyễn Thầm không để ý ai cả.
Mãi đến khi lần này trong nhà cậu ta xảy ra chuyện.
Nhà họ Diệp bên kia căn bản không muốn bỏ ra nhiều tiền như vậy, nhưng giấy thông báo trúng tuyển nặng ngàn vàng này quá hấp dẫn rồi, vì vậy mới bỏ ra 100 vạn.
Quản lý ấp úng một lúc lâu, không biết nên trả lời thế nào, cũng không biết vì sao Chu tổng lại muốn quản chuyện này, lần trước anh cũng đã hỏi, biết Tiểu Thầm cần tiền, cũng không nói gì cả mà......
Vẻ mặt Chu Từ Thâm trầm xuống, đã biết đáp án: “Ông ra ngoài đi.” Quản lý thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng đi ra, giống như vừa vào địa ngục một chuyến vậy, thật không dễ gì mới nhặt lại được cái mạng.