Lời vừa nói ra, Nguyễn Quân liền nhìn thấy một đám người trong phòng, vẻ mặt lập tức thay đổi, xoay người muốn chạy.
Tạ Vinh nhanh chóng phản ứng lại: “Bắt lấy ông ta!”
Nguyễn Quân chưa chạy được mấy bước đã bị người ấn xuống dưới đất, bụng bị hung hăng đá một cước.
Đợi tới khi ông ta không còn sức chạy nữa, mới bị xách cổ áo vào phòng.
Vừa tiến vào ông ta đã mắng to: “Nguyễn Tinh Vãn, mày đúng là đồ vong ân bội nghĩa, ông đây nuôi mày lớn như vậy, thế mà mày lại liên hợp với người ngoài bẫy ông, ông mày..............”
Ông ta còn chưa nói xong, bụng lại bị trúng một quyền.
Tạ Vinh nhìn về phía Nguyễn Tinh Vãn: “Bây giờ đã có thể đưa tiền chưa?”
Nguyễn Tinh Vãn vẻ mặt lạnh nhạt, đưa thẻ cho anh ta.
Tạ Vinh đang muốn gọi đàn em đi kiểm tra trong thẻ có đủ tiền hay không, Nguyễn Tinh Vãn lại nói: “Không cần kiểm tra đâu, bên trong chỉ có năm vạn thôi.”
Tạ Vinh vẻ mặt mãnh liệt thay đổi: “Cô đùa ông đây à?”
“Đây là tất cả tiền tôi có thể gom được.” Nguyễn Tinh Vãn liếc mắt nhìn Nguyễn Quân.
“Người nợ tiền mấy người là ông ta, bây giờ đã tìm được người đến cho mấy người rồi, không phải anh nên tìm ông ta đòi tiền sao?”
Tạ Vinh và Nguyễn Quân đại khái là không ngờ tới cô có tính toán như vậy, Nguyễn Quân lập tức gào lên mắng, ông ta lại ăn thêm mấy quyền nữa mới chịu nằm yên.
Nguyễn Tinh Vãn thản nhiên mở miệng: “Mấy người không cần 5 vạn này cũng được thôi, cứ đánh chết ông ta là xong, tôi cũng có thể yên tĩnh rồi.”
Tạ Vinh híp mắt, đi tới gần: “Em gái à, lời nói không phải như em nói đâu.”
Nguyễn Thầm chắn trước mặt Nguyễn Tinh Vãn lạnh lùng nhìn anh ta, Tạ Vinh thấp hơn Nguyễn Thầm nửa cái đầu, khí tràng không khỏi yếu hơn mấy phần.
Anh ta cũng không đầu quay lại, trực tiếp phun ra một chữ: “Đánh!”
Một giây sau, sau lưng tràn đầy tiếng gào thét đau khổ của Nguyễn Quân.
Nguyễn Tinh Vãn ép buộc bản thân không nhìn cảnh kia, nhưng những âm thanh kia cứ trực tiếp xông vào tai cô. Cô buồn nôn một trận, gắt gao nắm chặt tay, cắn chặt răng không lên tiếng.
Dù sao thứ Tạ Vinh muốn cũng là tiền, không phải mạng của Nguyễn Quân.
Đợi tiếng gào thét phía sau dần dần nhỏ đi, anh ta mới bảo đàn em dừng lại. Tạ Vinh sâu kín quét mắt về phía Nguyễn Quân đang hấp hối, sau đó mới thu hồi tầm mắt nhìn về phía Nguyễn Tinh Vãn: “Không ngờ cô em cũng khá tàn nhẫn đấy, cứ đứng nhìn như vậy sao, dù sao ông ta cũng là ba của hai người.”
Cổ họng Nguyễn Tinh Vãn có chút khô khốc, vài giây sau mới nói: “Nếu trong mắt ông ta còn có tôi và em trai, hôm nay sẽ không làm ra chuyện này.”
Tạ Vinh không nói gì, rất khó để không thừa nhận.
Anh ta nói: “Vậy bây giờ cô tính thế nào?”
Nguyễn Tinh Vãn hít sâu một hơi: “Năm vạn này anh lấy đi, về phần còn lại, mặc kệ anh bắt ông ta làm công trả anh, hay là cách thức gì khác, đó là chuyện giữa hai người, không liên quan đến tôi.”
Chỉ có triệt để cắt đứt một lần, đám chủ nợ kia của Nguyễn Quân mới biết, ông ta nợ bọn họ, tìm cô cũng vô dụng.
Tạ Vinh suy nghĩ mấy giây, lại nhìn về phía Nguyễn Thầm vẫn luôn không nói gì:
“Cậu thì sao? Cậu cũng mặc kệ?”
Nguyễn Thầm vẻ mặt lạnh nhạt: “Ông ta tự làm tự chịu, tôi không quản được.”
Nói xong, cậu kéo tay Nguyễn Tinh Vãn: “Chúng ta đi.”
Nhìn hai người ra khỏi phòng bao, có đàn em hỏi: “Đại ca, cứ thả bọn họ đi như vậy sao? Tiền của chúng ta thì phải làm sao?”
Tạ Vinh quay đầu lại, chỉ vào Nguyễn Quân đang quỳ rạp trên đất:
“Ở đó không phải còn một người sao?”