Nguyễn Tinh Vãn quả thực cũng đã rất mệt mỏi rồi, nên cũng không ép buộc mình nữa.
Nguyễn Thầm trước tiên là bảo tài xế đưa Nguyễn Tinh Vãn về nhà, sau đó lại bảo tài xế đi đến Hoàng Hôn.
..........................................
Khi nhìn thấy Nguyễn Tinh Vãn quay trở về, Bùi Sam Sam lập tức đi tới hỏi:
“Như thế nào rồi, Tiểu Thầm không sao chứ?”
“Bị thương nhẹ chút thôi, đã đến bệnh viện rồi.”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?”
Nguyễn Tinh Vãn thở dài:
“ Nguyễn Quân lại nợ tiền bỏ trốn rồi.”
Bùi Sam Sam nghe xong, không nhịn được mà mắng một câu.
Trong ngần ấy năm cuộc đời, cô chưa bao giờ nhìn thấy người nào như Nguyễn Quân, hết lần này đến lần khác lừa gạt con gái của mình, ông ta còn không đáng để cô mắng, vậy mà còn làm một người cha.
Có lúc cô thật sự nghi ngờ Nguyễn Tinh Vãn và Nguyễn Thầm liệu có phải là do Nguyễn Quân tiện tay nhặt từ trên đường về không. Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Sam Sam, mình cảm thấy không khỏe lắm, mình đi ngủ trước nhé.”
Bùi Sam Sam phục hồi lại tinh thần:
“Được rồi, cậu mau đi đi.”
Nguyễn Tinh Vãn bước vào phòng, nằm trên giường ngẩn ngơ nhìn trần nhà, cảm giác bất lực lan đến tứ chi
Mặc dù cô đã nói với Nguyễn Thầm rằng luôn có cách để tìm thấy Nguyễn Quân, nhưng hiện tại cô vẫn rất mơ hồ chưa tìm ra cách.
Cho dù lần này có thể tìm được Nguyễn Quân đi chăng nữa, vậy lần sau thì sao? Nguyễn Quân giống như một cái hố không đáy, không bao giờ có thể lấp đầy được
Hơn nữa, nếu tìm được ông ta, liệu cô có nỡ đứng nhìn bọn họ đánh c.h.ế.t ông ta không?
“Cậu yên tâm đi, chuyện này giao cho tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu thương lượng một cái giá tốt.”
Nguyễn Thầm gật đầu:
“Cám ơn.”
Quản lý của Hoàng Hôn nói:
“Cậu khách sáo với tôi làm gì cơ chứ, chỉ là............... cậu không cảm thấy đáng tiếc sao?”
“Không có gì phải hối tiếc cả, hiện tại tôi vẫn là cần tiền hơn.”
Người quản lý thở dài: “Được rồi, chuyện này tôi sẽ giải quyết sớm nhất có thể cho cậu.”
Nguyễn Thầm ừ một tiếng rồi rời đi.
Quản lý quay người lại, nhìn thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa, vội vàng bước tới nói:
“ Chu tổng.”
Chu Từ Thâm chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, vẻ mặt trầm lặng đứng đó, một tay đút trong túi quần liếc nhìn về hướng Nguyễn Thầm vừa rời đi, giọng rất bình tĩnh nói:
“Cậu ấy cần tiền để làm gì.”
Quản lý còn nhớ trước đây Nguyễn Thầm đã đánh anh một lần, trên trán đột nhiên toát ra hai giọt mồ hôi lạnh, nhưng không dám không trả lời:
“ Nhà tiểu Nguyễn hình như xảy ra chút chuyện.”
“Cần bao nhiêu tiền?”
“Một trăm vạn……”
Chu Từ Thâm chế nhạo, nhưng anh lại quên mất rằng gia đình họ luôn là một con sư tử há mồm, hễ mở miệng sẽ lại là một trăm vạn.
Thấy anh hồi lâu không lên tiếng, tim quản lý gần như nghẹn đến cổ họng:
“Chu tổng, nếu như không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước nhé.”
“Ừm.”
Sau khi quản lý rời đi, Giang Yến từ bên cạnh đi ra:
“Anh không hỏi đã xảy ra chuyện gì sao?”
Chu Từ Thâm nhấc chân rời đi, trong thanh âm không chút cảm xúc:
“Không có hứng thú.”
Sau khi ra khỏi Hoàng Hôn, Chu Từ Thâm liền nhận được một dãy số lạ.
Anh nhíu mày, sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói dè dặt của Nguyễn Tinh Vãn truyền đến từ đầu bên kia: “Chu tổng, anh có đang bận không?”
“ Nói.”
“Tôi................................…”
Nguyễn Tinh Vãn do dự, hồi lâu không nói ra được lời tiếp theo.
Trên thực tế, ngay khi giọng nói lạnh lùng của Chu Từ Thâm vang lên, cô đã hối hận rồi, vì lẽ ra là không nên gọi cuộc điện thoại này.
Chu Từ Thâm cũng không có kiên nhẫn tới như vậy:
“Hay để tôi nói thay em?”