Lăng Tịnh chập chững bước vào, lạ lẫm liếc nhìn sắc mặt của những người xung quanh, dường như có thể nhìn ra sự khát thịt của mấy tên dê xồm đã rơi vào trạng thái ngà ngà say. Đối với những tên lưu manh đội lốp người đó, Lăng Tịnh giống như thỏ con hoang dã, vừa ngây thơ lại dịu dàng, đi tới đâu cũng toả ra ánh hào quang rực rỡ, có được mồi ngon giống vậy để nhâm nhi từng chút một thì còn gì bằng.
Cô thật sự không quen catwalk trước những ánh mắt cổ quái kia, nhưng cũng không thể nào dễ dàng thua trận trước sự kiêu ngạo của Mặc Vũ, ít nhất là lòng tự trọng của cô không cho phép.
Dưới ánh đèn tim tím mờ nhạt, thân hình Lăng Tịnh mượt mà tựa như dòng suốt mát lành, cong cong trong tà váy noan nhẹ nhàng tinh tế, mái tóc dài chấm eo bồng bềnh trong gió, che đi nửa gò má thuần mỹ, khiến gương mặt cô trở nên mơ mơ hồ hồ trong sự lập loè khói lửa.
Cô không trang điểm đậm giống như mấy ả đào, mùi nước hoa cũng không nồng nặc, chỉ là một mùi hương anh đào dìu dịu nhưng lại khiến người người nức mũi.
Xoay người ngồi xuống bên chiếc bàn trống đối diện với quầy bartender, dơ cánh tay phải lên vẫy vẫy gọi ra một chai Chivas, thong thả rót nguồn chất lỏng vàng sóng sánh ra ly.
Chai rượu vừa đặt xuống bàn, một người đàn ông thô lỗ bước tới gần, cố ý chạm tới mu bàn tay trắng nõn đang cầm chặt trên cổ chai rượu làm bằng thuỷ tinh trong suốt.
- Anh có thể ngồi cùng em không? Ngồi một mình buồn lắm!
Lăng Tịnh thẳng thắn rút tay về, quắt mắt lên nhìn gã đàn ông, trong mắt hiện lên tia kiên cường bất khuất.
- Được thôi!
Lại thêm mấy gã khác cùng đi tới, bọn họ không ngừng tranh chấp nhau đến sứt đầu mẻ trán, chỉ có cô là đắc ý ngồi thưởng thức. Đương nhiên, đó chính là thứ mà cô muốn, cô muốn Mặc Vũ trương mắt lên nhìn cho rõ, không có hắn bên cạnh cô cũng chẳng thiếu gì đàn ông. Hơn nữa, bọn họ sẵn sàng đổ máu để có được cô.
Cuối cùng, một trong số đó đã thành công đánh bại tất cả, hắn chập choạng đi tới ngồi xuống đối diện với Lăng Tịnh. Chống hai tay trên bàn, hai mắt hắn sáng quắt nhìn cô, trong đôi con ngươi xanh lục của hắn hiện lên tia ranh mãnh muốn chiếm hữu.
- Đêm nay, em sẽ là của anh.
Lăng Tịnh vẫn không thèm đếm xỉa đến hắn, vẫn thong dong uống rượu.
Hắn lại tỏ ra hứng thú nói:
- Đi cùng anh một đêm em sẽ không cần phải làm tiếp rượu ở đây nữa.
Đôi con ngươi trong veo của Lăng Tịnh đột nhiên liếc nhìn ngang, cô muốn quan sát sắc thái biểu tình trên gương mặt Mặc Vũ. Thái độ lạnh nhạt của hắn khiến cô gần như phát điên, không làm chủ được cảm xúc mà buông ly rượu xuống, nâng tay lên vuốt ve trên cằm của người đàn ông phía đối diện, trong mắt tỏ ra hào sảng.
- Được thôi!
Gã ta nhân lúc cô say bèm không còn cảnh giác liền bỏ một lượng chất lỏng vào trong ly rượu của Lăng Tịnh, cố tình dụ dỗ cô uống hết.
Dưới tác dụng của rượu, lại thêm sự hành hạ của thuốc, khiến cơ thể Lăng Tịnh trong thoáng chốc trở nên mềm nhũn, thần trí rơi vào trạng thái mơ mơ hồ hồ, sự cảnh giác cũng gần như tụt xuống mức số âm.
Thấy người cô vất vưởng, gã đàn ông xấu xa kia liền tiến tới đỡ lấy, giả vờ ngọt ngào dựng cô đứng dậy, muốn dìu đi.
Thấy vậy, An Tự Đan hùng hổ định xông tới đánh rách mặt gã đàn ông vô liêm sỉ kia, nhưng đã bị Hàn Dã cản lại.
- Chờ chút đi.
Đúng vào lúc gã đàn ông tưởng bở tối nay có mồi ngon thì Mặc Vũ tức giận bước tới, hắn khàn khàn cất tiếng:
- Buông cô ấy ra.
Gã đàn ông kia không biết trời cao đất dày, còn dám cao giọng quát:
- Không phải chuyện của mày, mau cút đi, đừng làm hỏng chuyện tốt của tao.
Hai mắt Mặc Vũ nổi lửa, hắn vung tay đấm mạnh vào mặt gã đàn ông, ngay lập tức gã liền bổ nhào xuống sàn, văng xa ra mấy mươi mét. Sau đó, hắn liền xoay người đỡ lấy Lăng Tịnh từ phía sau, nhẹ nhàng vuốt ve mấy cọng tóc vung vãi giữa mặt cô ra sang máng tai.
Gã ta trườn người đứng dậy, ánh mắt không can tâm chằm chằm nhìn Mặc Vũ, lại quắt xuống con mồi béo ngậy thơm ngon trong tay hắn.
- Mày đừng hòng tranh đoạt với tao, cô ta đêm nay là của tao.
Dứt lời, gã ta liền hung hăng xấn tới, vung nắm đấm lên dí vào người Mặc Vũ, nhưng hắn chỉ cần né sang một bên, gã ta liền chốc đầu trên sàn, ngã xổng xoài xuống đất.
Mấy lần như thế, Mặc Vũ cuối cùng vung chân đạp mạnh sau lưng gã, dùng mũi chân chà xát mạnh lên xương cốt, khiến hắn đau đớn mà la lên.
- Á… á… á…
Mặc Vũ ngẩng mặt nhìn lên, trong mắt ngưng tụ tia hung ác, lần lượt quét nhìn mỗi người một lượt, khảng khái tuyên bố.
- Cô ấy là người của tôi, cấm ai được động vào.
Sau đó, hắn liền phất tay gọi mấy tên đàn em, cũng là bảo kê xịn xò của quán tới.
- Từ nay không cho phép hắn bước vào nơi này nửa bước. Rõ chưa?
- Vâng…
Hắn gào giọng đanh thép, sự tà ác trong mắt hắn mỗi lúc một nồng đậm, khiến không ít kẻ phải giật mình khiếp sợ.
- Mau ném ra ngoài.
Ánh mắt hắn khi quắt xuống nhìn Lăng Tịnh đang bất tỉnh nhân sự trong lòng liền trở nên dịu dàng, hắn nhẹ nhàng khum người xuống, bế cô lên, dõng dạc bước khỏi bar Wonder.
Trong lòng hắn không ngừng thầm rủa, đã không quen với những nơi tạp phức như này còn cố chấp đâm đầu vào, có phải bị mát không cơ chứ?
Vì cô đã không còn ý thức, hắn chỉ đành đưa tới một khách sạn gần đó, chờ tới khi cô tỉnh rượu sẽ tự mình quay về.
Đặt cô nằm lên giường, lúc hắn định bước đi, liền bị một bàn tay nắm chặt lại.
- Đừng đi mà.
Hơi nóng toát ra từ bàn tay ấy khiến hắn giật mình, ngay lập tức liền quay người lại, sờ tay lên trán cô kiểm tra mới biết được là cô đã bị bỏ thuốc. Hắn tức muốn phát điên, không nỡ bỏ cô lại, cũng không tiện ở lại cùng cô. Lòng hắn như mớ tơ tằm lộn xộn, liên tục day trán lẩm bẩm:
- Em là đồ ngốc hả? Bị bỏ thuốc mà cũng không biết.
Thuốc trong người Lăng Tịnh bộc phát mạnh mẽ, ngấm dần vào trong máu, làm lu mờ đi thần thức, toàn thân cô hồng hộc như lửa đốt.
- Nóng… nóng quá.
Người giống như Mặc Vũ có chuyện gì mà chưa từng trải qua, hắn vừa nhìn qua liền đoán ra được chất độc đang chảy trong người Lăng Tịnh là gì.
Mẹ kiếp! Độc dược nhập từ Anh Quốc này có dùng nước dội lên cũng không thể nào chữa nổi.
Lăng Tịnh bất giác bật người dậy, thẳng tay kéo tuột váy xuống, để lộ ra cơ thể trắng nõn, trên người chỉ còn lại hai mảnh vải mỏng manh che chắn nơi đồi núi nhấp nhô và hang động sâu không đáy.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Mặc Vũ không kịp phản ứng lại, tới lúc tay cô vừa chạm tới nút thắt sau của áo ngực thì hắn liền xông tới bắt tay cô lại.
- Đừng cởi.
Bị tay hắn khoá chặt, cô không thể nào vùng vẫy được, chỉ đành nhào người về phía hắn, điên cuồng hôn môi hắn, cố tình khiếu khích sự nhẫn nại của hắn.
Đương nhiên hắn biết nếu không thể làm thoả mãn ham muốn của cô thì cả người cô sẽ như kiến bò trên chảo nóng, cực kì khó chịu, nhưng hắn không nỡ lòng chiếm đoạt cơ thể cô khi thần trí cô không còn tỉnh táo.