Chập choạng tối, sắc trời như quả cầu lửa khổng lồ đang chơi trốn tìm sau những đám mây.
Mặc Vũ thênh thang ngồi dựa lưng đầu giường, hai tay khoanh trước ngực, trong đầu không ngừng suy nghĩ về mảng kí ức hạnh phúc giữa hắn và Lăng Tịnh, thi thoảng lại vểnh môi khẽ cười.
Vốn dĩ là hai con người thuộc về hai thế giới, có thể cùng nhau đi đến ngày hôm nay hắn đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Đột nhiên có tiếng mở cửa khiến hắn giật mình, bao nhiêu suy nghĩ trong đầu hắn đều bị đánh bay. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.
Người tới là Lăng Diện, qua ánh mắt căm hận vô tình của ông ta, hắn có thể dễ dàng đoán ra được lý do cho sự xuất hiện đường đột này.
Cổ họng Mặc Vũ khô khan như cát trên sa mạc, ánh mắt cũng trở nên tối tăm.
- Ông tới làm gì?
Lăng Diện dừng bước, cố tình đứng ở vị trí cách xa giường bệnh mà Mặc Vũ đang nằm, sự hung tàn trong ánh mắt ông ta càng lúc càng nồng đậm, tựa như đuốc lửa sáng rực, lại giống như con dao găm sắc nhọn, tất tần tật đều chỉ hướng tới một đích đến, đó là hắn.
- Tôi sẽ không vòng vo nữa. Tôi muốn cậu tránh xa con gái tôi ra, không bao giờ được gặp lại nó nữa. Tôi cũng hi vọng là cậu sẽ không ích kỉ mà giữ nó ở bên mình, rồi làm tổn hại đến tính mạng của nó. Hai người không hợp nhau đâu, tôi cũng sẽ không bao giờ chấp nhận cậu.
- Mặc Vũ… Tôi không cần biết là cậu có thật lòng với con gái tôi hay không, nhưng một người có thân phận đặc biệt giống như cậu thật sự không thích hợp với con bé. Cậu có thể chịu đựng được sự tàn khốc của xã hội đen, còn con bé thì không. Cậu đã từng nghĩ tới việc một ngày nào đó con bé bị kẻ thù của cậu ám sát thêm lần nữa, ai dám đảm bảo sẽ may mắn được như lần này. Hoặc có thể một ngày nào đó cậu chết đi, thì con bé phải làm sao? Bề ngoài nhìn Tịnh có vẻ kiên cường nhưng thực chất nó lại vô cùng yếu đuối, cậu hiểu không?
Hắn lặng thing không nói gì.
Lăng Diện lại nói tiếp:
- Nếu cậu đồng ý thì tôi có thể đảm bảo rằng cậu không mất đi một miếng thịt nào trên người cả. Nhưng nếu cậu cố chấp thì tôi nhất định sẽ khiến cậu không có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời nữa. Một trong hai, cậu chọn đi.
Thu lòng bàn tay thành nắm đấm, cả người hắn bất giác run lên bần bật, không phải vì hắn sợ, mà là hắn lo lắng cho sự an nguy của cô. Những gì Lăng Diện nói không hẳn là không có lý, Lăng Tịnh còn ở bên cạnh hắn ngày nào thì ngày đó tính mạng của cô giống như treo đầu ngọn cây vậy.
Khoé mắt hắn cay xè, cổ họng ứ nghẹn như bị một bàn tay bóp chặt, đáy mắt sâu như chim ưng của hắn cũng trở nên trống rỗng. Hắn nói trong nghẹn ngào:
- Được, tôi đồng ý. Nhưng không phải vì tôi sợ phải vào tù, mà là tôi không muốn cô ấy gặp nguy hiểm.
Sắc lạnh trên mặt Lăng Diện vẫn không hề thuyên giảm, trong lòng loé lên tia thoả mãn.
- Cậu làm được thì tôi sẽ tự khắc sẽ giữ lời.
Cuộc trò chuyện vừa kết thúc, Lăng Diện mới rời đi chưa bao lâu thì Lăng Tịnh trở về. Cô xoay người ngồi ịch một cái bên cạnh Mặc Vũ, vòng tay qua ôm chầm lấy cổ hắn, áp sát bầu ngực mềm mại lên trên người hắn, nhướng người hôn lên nửa gò má hắn.
Hắn chỉ cong môi cười nhẹ, sắc thái trên mặt khô ráp như cát giữa sa mạc, trong đáy mắt hắn bỗng chốc hiện lên tia chớp chứa đầy sự hiu hắt.
Hành động của Lăng Tịnh cũng vì thế mà khựng lại, giữ nguyên trong tư thế mặt đối mặt, môi chạm môi, chầm chậm cảm nhận hơi thở ấm nóng của đối phương.
- Anh sao thế?
Mặc Vũ vươn người tới, đặt nụ hôn lên môi Lăng Tịnh, nhẹ nhàng mơn trớn cánh hoa đào mềm mại, mút mát nhuỵ hoa đương trong độ xuân thì mơn mởn, lại thoang thoảng mùi thơm của son môi.
Nụ hôn của hắn không quá mãnh liệt, cũng chẳng phải dịu dàng, lại giống như có chút quyến luyến. Thần trí hắn thỉnh thoảng hơi lơ đễnh, những lúc như thế khoé môi hắn bất thình lình cứng lại, trong mắt hắn ẩn duật một tia đau thương mơ hồ.
Từ trước tới nay hắn chưa từng như thế bao giờ, cho dù là cái chết gần ngay trước mặt, hắn vẫn tập trung xơi con mồi thơm ngon trước, rồi mới thẳng thắn đối mặt với tất cả mọi chuyện. Nhưng hôm nay hắn thật kì lạ, dường như không hề tập trung vào bất cứ chuyện gì. Cô cũng đã không ít lần bắt gặp ánh mắt kì quái mỗi khi hắn nhìn cô.
Tâm bất an trồi lên dự cảm xấu, Lăng Tịnh cau mày chăm chăm nhìn Mặc Vũ, cất lên thanh âm nỉ non:
- Anh… thật sự không sao chứ?
Mặc Vũ cười lên thành tiếng, lắc đầu hai cái liên tục, nhanh chóng khoả lấp đi sự mập mờ trong ánh mắt, thay vào đó là cái nhìn tràn ngập sự thâm tình.
- Quả thật là anh đang cảm thấy mình không được khoẻ.
Lăng Tịnh bị doạ tới tái mặt, nhanh chóng bỏ công việc đang làm dở xuống, chạy như bay về phía Mặc Vũ, cẩn thận dò xét trên người hắn.
- Anh thấy đau ở đâu sao?
Nụ cười trên đầu môi hắn mỗi lúc một gian manh hơn, hắn vồ tới chụp lấy hai bàn tay cô giữ chặt, mạnh dạn kéo người cô sà vào trong lòng hắn, cúi xuống thầm thì bên máng tai cô.
- Không phải là anh đau mà “thằng nhỏ” của anh nó quậy quá.
Mặt Lăng Tịnh ngay lập tức đỏ bừng như quả cà chua chín, theo bản năng cô liền cụp mắt nhìn xuống nơi phần dưới của hắn, rồi lại xấu hổ quay sang nơi khác.
Trong lòng hắn nảy lên tia cao hứng, mặc dù biết rõ là cô ngại ngùng nhưng vẫn cố ý châm chọc.
- Hay là chúng ta “đóng cọc” ở đây luôn nhỉ?
Cả người cô bắt đầu nóng ran, giống như có một ngọn lửa bùng chảy trong lòng. Cô úp mặt sâu vào trong lồng ngực hắn, không dám ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Thấy vậy, hắn liền bật cười thành tiếng, nhẹ nhàng nắm chặt lấy bả vai cô, tách người cô ra khỏi mình.
- Ý em sao… hửm…
Hắn cố ý kéo dài thanh âm cuối, trên mặt hiện rõ vẻ nham hiểm khó lường.
Cô ngác ngơ nhìn hắn một cái rồi bật phắt người đứng dậy, ánh mắt càng lúc càng hoang mang, giọng nói cũng trở nên lắp bắp:
- Vết thương của anh… còn chưa lành… không tiện làm gì bây giờ đâu!
Khi cô định xoay lưng rời đi, hắn chợt túm lấy cổ tay kéo lại:
- Đừng đi, ở bên anh thêm một lát nữa, có được không?
Ngay lập tức khuôn mặt hắn liền chùn xuống khiến Lăng Tịnh càng ngơ ngác không hiểu gì. Linh cảm mách với cô rằng hắn đang giấu cô điều gì đó, nhưng cho dù cô có cạy miệng thế nào hắn cũng nhất định không chịu hé răng nửa lời.
Sau một loạt hành động bất thường của hắn khiến tâm cô luôn trong trạng thái sự hoài nghi và lo sợ.
Tối muộn, cô ngủ ngon lành trong vòng tay của hắn, dùng tay hắn gối đầu, biến thân hắn thành cột trụ ôm ngủ. Hắn nhẹ nhàng sà tới hôn nhẹ lên vầng trán ương bướng của cô, dịu dàng vén đi mấy sợi tóc bung xoã trên mặt cô, xoay người ngắm nghía cô rất lâu, rất rất lâu. Cuối cùng, hắn chậm rãi rút cánh tay mình ra khỏi, từ từ ngồi dậy, tới nhà vệ sinh thay quần áo, lẻn ra ngoài ngay trong đêm.
Chờ tới khi Lăng Tịnh tỉnh dậy đã chẳng còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa. Cô quắt mắt nhìn sang tờ giấy nhớ đặt trên bàn nhỏ cạnh giường, run rẩy cầm lên đọc.
- Tịnh, anh xin lỗi, đừng đi tìm anh.
Tâm tình Lăng Tịnh đang ở trên chín tầng mây đột nhiên rơi xuống địa ngục, tròng mắt cô ngấn lệ, nấc nghẹn lên thành tiếng.
Tại sao?
Tại sao anh lại tàn nhẫn như thế?
Hôm qua anh vẫn còn vỗ về khiến cô ảo tưởng, hôm nay anh lại biến mất không để lại một dấu vết.
Rốt cuộc anh muốn cô phải sống sao?