Lăng Tịnh ngước mắt nhìn Mặc Vũ, thất vọng buông tay, im lặng nằm xuống giường. Đôi mắt sâu như chim ưng không đáy, ẩn duật một tia không can tâm. Chẳng lẽ hắn chưa từng vẽ ra một hồi kết nào cho mối tình này hay sao?
Mái tóc rối của cô buông xoã trên gối, một vài sợi lưa thưa ướt đẫm mồ hôi dính trên miệng. Vết hôn dày đặc trên cơ thể trắng nõn, tựa như những bông hoa mai đỏ mọc trên miền tuyết trắng. Cặp chân thon dài quắt lại, một dòng máu đỏ tươi ươn ướt chảy ra.
Trong lòng hắn trồi lên tia thương xót, chậm rãi sà tới, ôm chầm lấy cô từ phía sau lưng, áp gò má nhẹ nhàng lên làn da mềm mượt của cô.
- Có phải anh thô bạo quá không?
Cô ngoảnh mặt về sau, hiền hoà mỉm cười.
- Không thô bạo.
Hắn chủ động nhướng người lên, kéo sợi tóc bung xoã trên miệng cô xuống, vuốt ve nhẹ làn môi căng mọng có chút sưng tấy của cô, trong mắt tràn ngập sự thâm tình.
- Anh thật may mắn, Tịnh, anh yêu em!
Sự đụng chạm da thịt khiến huyết mạch của hắn lại sôi trào, ngay lập tức hắn liền bật người dậy, đè lên người cô, thẳng thắn mơn trớn cơ thể non tơ ấy, chiếm hữu thêm lần nữa.
Cứ như thế, suốt một đêm dài, không biết bao nhiêu lần hắn lật lọng, thoả mãn xâm chiếm thân hình ngọc ngà của người mà hắn yêu, chứng minh đạo lý bất di bất dịch: Mặc Vũ hắn không chỉ giết người giỏi mà làm tình còn giỏi hơn.
Ánh nắng ban trưa gay gắt chiếu tới đánh thức Lăng Tịnh thoát khỏi giấc mơ đẹp đẽ, cô mở to hai mắt nhìn người đàn ông tuấn lãng đang ngủ ngon lành ngay bên cạnh, khoé môi cong lên một đường cong rực rỡ.
Cô không muốn đánh thức hắn, đành bén lẽn rời khỏi chăn, nhưng cô còn chưa kịp đặt chân xuống giường đã bị một vòng tay chắc nịch ôm lấy thắt eo, kéo nhẹ, chỉ trong chớp mắt, cả người cô đã nằm gọn ghẽ trên cơ ngực khoẻ khoắn của hắn.
- Em định chơi xong rồi bỏ trốn hửm…?
Hắn mở mắt ra nhìn cô, chân mày giãn nở, không còn sự hung dữ thường ngày, mà thay vào đó là sự dịu dàng khó cưỡng.
Nếu như cả đời này hắn vẫn luôn như thế thì tốt biết bao.
Không âu lo, không muộn phiền, cũng chẳng biến mất. Nhưng, cô biết rõ thân phận của mình, cũng biết về con người hắn, có những thứ trên đời không phải cứ muốn là mọi thứ sẽ theo ý mình, vì thế, hắn không có quyền lựa chọn, mà cô cũng chẳng thể giữ hắn khư khư bên mình, chỉ có thể lặng lẽ ở bên hắn, tận dụng từng phút từng giây ngọt ngào ít ỏi.
Cô chủ động vòng tay tới, ôm chầm lấy thân hình săn chắc của hắn, đặt cằm lên trên cơ ngực mềm mại, ngước đôi mắt lấp lánh như sao đêm nhìn hắn.
- Vũ! Em muốn cả đời này được ở bên anh!
Tuy nhiên, cuộc đời này luôn có luân hồi đạo lý, có vui ắt sẽ có buồn, có hạnh phúc ắt phải có chia ly, không ai sống cả một đời trong nhung lụa, cũng chẳng có ai phải sống một cuộc đời lầm tham bao giờ.
Mối tình giữa cô và hắn ngay từ đầu sinh ra đã là oan nghiệt, định sẵn hồi kết sẽ không có tốt đẹp.
Mà trên đời cũng không có cái gì là bí mật mãi mãi!
Quả nhiên, chiều hôm đó, trong khi Lăng Tịnh và Mặc Vũ cùng tới nhà hàng Nhật ăn tối, tình cờ gặp Lăng Diện và Châu Diệc Thần cũng ở đó. Bốn mắt nhìn nhau, tâm tình hỗn tạp, không gian giống như hầm băng kín bưng, vô cùng lạnh giá.
Lăng Diện mặt đỏ như gấc đi tới, hai mắt mở to ra nhìn Lăng Tịnh, trong giọng nói run run như chứa đầy hàn khí.
- Tịnh! Tại sao con lại đi cùng hắn?
Lăng Tịnh liếc mắt lên nhìn ba, sau đó lại quắt sang nhìn Mặc Vũ. Cô cứ nghĩ chỉ cần tránh được một đêm đẫm máu là mọi chuyện sẽ êm xuôi, ít nhất là một khoảng thời gian sắp tới, nhưng thật không ngờ chuyện lại đi tới nước này, cô và hắn bị chính ba bắt tại trận.
Cổ họng cô khô khan như cát trên sa mạc, sống mũi cay cay, mấp mé môi cứ nâng lên rồi hạ xuống, không thể nói nổi thành lời.
- Ba… con…
Nhận thấy con gái chấp mê bất ngộ, Lăng Diện hừng hực đi tới nắm lấy tay con gái muốn lôi đi, ông chỉ hận không thể lập tức xé xác Mặc Vũ ra thành nhiều mảnh.
Nhưng, điều ông không ngờ tới nhất là Lăng Tịnh đã vì Mặc Vũ mà phản kháng lại. Cô hung hăng lôi tay mình ra khỏi xiềng xích, ngoắt đôi mắt sắc như dao lên nhìn ba, thu lòng bàn tay thành nắm đấm nhằm che giấu sự run rẩy trên người mình.
- Ba, con sẽ không về cùng ba đâu! Con yêu anh ấy!
Lời nói của cô khiến cả ba người đàn ông đều sững sờ tại chỗ, ba cặp mắt nóng như lửa đồng lượt quắt sang nhìn cô, giống như muốn đốt cháy cô, thiêu rụi đi sự ngu si trong mắt cô.
Lăng Diện loạng choạng chống tay vào bàn, tim như vừa bị đâm một nhát.
- Lăng Tịnh, con nói gì cơ? Con biết hắn là ai không?
Cô bình tĩnh gật đầu, nước mắt tuôn rơi như mưa.
- Con biết!
Lăng Diện vung tay lên định tát vào mặt Lăng Tịnh, nhưng lại bị Mặc Vũ dùng mặt đón lấy. Hắn lại dám bảo vệ con gái ông trước mặt ông, khiến ông muốn sôi máu.
- Tao nói cho mày biết, cho dù mày có làm gì thì tao cũng sẽ không để con gái ở bên cạnh mày đâu! Cái loại bần cùng giống như mày không xứng, loại người dẻ rách như mày sớm muộn gì cũng phải chết dưới lưỡi dao của chính mình thôi!
Mặc Vũ không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Lăng Diện, vết thương bên má hắn âm ỉ, hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ muốn khẳng định rằng hắn thật lòng với Lăng Tịnh, đường đường chính chính ở bên cô, không phải là cướp bóc hay cưỡng đoạt gì cô cả.
Lăng Tịnh tức tối nói lớn:
- Ba nói gì vậy hả? Là con can tâm tình nguyện ở bên anh ấy.
Châu Diệc Thần nhận ra sự căng thẳng giữa hai cha con Lăng Tịnh, anh ta liền đi tới, nhẹ giọng can ngăn Lăng Diện lại.
- Bác Lăng, có chuyện gì chúng ta về nhà rồi nói, ở đây nhiều người, có những chuyện không tiện.
Lăng Diện chỉ liếc ánh mắt sắc lạnh lên nhìn Lăng Tịnh rồi hiên ngang bước qua Mặc Vũ. Châu Diệc Thần đành ở sau hộ tống, anh đi tới bên cô khuyên răn.
- Em cũng biết rõ tính tình ba mình thế nào rồi đấy! Em nên trở về nhà trước đi.
Lăng Tịnh liếc mắt sang nhìn gương mặt lạnh tanh của Mặc Vũ, có chút ấp úng.
- Nhưng mà…
Châu Diệc Thần thuận theo ánh mắt của cô quan sát biểu tình của hắn. Dẫu cho trong lòng không can tâm, cũng không muốn cô đâm đầu vào tội phạm nguy hiểm nhưng lại không nỡ làm tổn thương cô, chỉ đành dùng lý trí để thuyết phục.
- Nếu em càng ngang bướng chỉ càng làm bố em tức giận hơn thôi!
Mặc dù không đành lòng nhưng Lăng Tịnh đã bị những lời của Châu Diệc Thần thoả hiệp, dù sao đó cũng là ba cô, cũng đâu thể cả đời trốn tránh không gặp, vả lại, giữa ông và Mặc Vũ vốn đã xiềng xích như nước với lửa, giờ mà cô còn cố tình đổ thêm dầu vào thể nào cũng cháy.
Thở dài trong lòng, cô chỉ đành theo Châu Diệc Thần trở về trước.
Biệt thự nhà họ Lăng đột ngột giảm nhiệt độ, khiến mọi người trong nhà đều cảm thấy rét run. Lộ Tiêu đi từ trong nhà ra, thấy sắc mặt chồng có vẻ căng thẳng liền đi tới hỏi:
- Ông có chuyện gì sao?
Lăng Diện phất tay lên đuổi người hầu lui xuống hết, năng ly nước trên bàn uống ừng ực một hơi, máu trên não dường như không lưu thông nổi.
- Tức chết mất. Bà nói xem con gái chúng ta có phải bị điên rồi không? Nó lại dám ở trước mặt tôi tuyên bố rằng nó yêu Mặc Vũ.
Lộ Tiêu giật mình hoảng hốt, hai mắt xoe tròn như gặp phải ma.
- Cái gì cơ? Là tên tội phạm giết người không chớp mắt đó ư?
Lúc này, vừa hay Lăng Tịnh đi tới, cô ngẩng mặt nhìn ba mẹ mình, trong mắt hiện lên tia thành khẩn:
- Anh ấy không xấu xa như hai người nghĩ. Vả lại, anh ấy đối với con rất tốt, bọn con cũng không có ý định công khai mối quan hệ này. Con chỉ muốn bình yên ở bên cạnh anh ấy, nhất định sẽ không khiến ba mẹ mất mặt đâu!
Lộ Tiêu cố nén cơn giận, hạ thấp giọng nói:
- Tịnh Tịnh, con biết mình đang nói gì không?
Cô kích động quỳ sạt xuống đất, lau đôi mắt ngấn lệ, cổ họng chua xót nghẹn ngào.
- Ba Mẹ, con biết là mình đã sai nhưng con thật sự không thể nào từ bỏ anh ấy được. Ba mẹ cứ coi như đoạn tình cảm này của con là vui đùa một thời gian cũng được, bồng bột nhất thời cũng chẳng sao, con chỉ cầu xin ba mẹ đừng bắt con phải chia tay. Từ bé đến lớn con luôn nghe lời ba mẹ, nhưng lần này xin ba mẹ hãy cho con có quyền quyết định.
Lăng Diện tức đến mức hít thở không thông, ông nhắm nhẹ hai mắt, há miệng thở dốc, từ tim truyền tới từng cơn đau nhói.
- Lăng Tịnh! Có phải hắn đã cho con ăn bùa mê thuốc lũ gì rồi hay không hả? Vì một người như hắn có đáng không? Bất luận sau này con hận ba hay cảm kích ba, thì ba cũng nhất định không để con gặp lại loại người đó một lần nào nữa. Con chuẩn bị đi, một tháng sau sẽ kết hôn với Diệc Thần.