Tình Yêu Mãnh Liệt - Mộc Kim An

Chương 7




Dịch: Puh

Beta: Băng Hàn

Hôm nay Từ Ý mặc bộ lễ phục vừa qua đầu gối, tuy khoác áo choàng, nhưng dường như chẳng có tác dụng gì, cánh tay và đôi chân của cô vẫn lộ ra ngoài như cũ, bởi vì đứng ở bên ngoài quá lâu, đã bị lạnh tới mức da dẻ cũng trắng bệch ra rồi.

Lúc chiếc thảm được đắp lên chân, trái tim cô chợt thịch một cái, cô cúi đầu nhìn chiếc thảm, ánh mắt mang chút tình cảm phức tạp, cuối cùng đã hóa thành tiếng cảm ơn.

Yến Hoài Dư nhìn thấy tay cô bị lạnh tới tím tái lên, hơi cau mày nói với Hà Lâm ở phía đối diện: “Lái mau lên.”

Hà Lâm: “…”

Anh ta đâu phải tay đua xe, còn muốn nhanh thế nào nữa?

Một đường bình an.

Nhưng đúng vào lúc mọi người trong xe đang yên tĩnh, mọi giác quan đều phóng đại hơn bình thường gấp mấy lần.

Bởi vì Từ Ý chuyên điều chế nước hoa, nên mũi sẽ nhạy cảm hơn người khác rất nhiều. Bởi vì ngồi gần nhau, nên mùi hương trên cơ thể Yến Hoài Dư cứ vẩn vương nơi đầu mũi cô, mùi hương này không thuộc về bất kỳ loại nước hoa nào, cũng không giống một số người đàn ông thường có mùi khó ngửi do hút thuốc hay vận động gì đó.

Yến Hoài Dư không hút thuốc, nên mùi trên cơ thể cũng rất thuần khiết. Mùi này chính là mùi cơ thể của anh, có hơi giống mùi cây cỏ, lá cây, ấm áp lại sạch sẽ.

Từ Ý vô thức nhìn sang Yến Hoài Dư, ánh mắt mang theo tia thăm dò.

Lấy góc từ mũi cô thì vừa hay nhìn được góc nghiêng bên trái của Yến Hoài Dư, không đủ góc cạnh như người bình thường, sống mũi anh cao như tác phẩm nghệ thuật do tạo hóa ban tặng, đường nét lưu loát tự nhiên, còn mang đến cảm giác thâm sâu khó đoán.

Bộ xương tốt, làn da cũng rất hoàn mỹ.

Từ Ý chợt cảm thán trong lòng.

Cô nhìn anh không e dè chút nào, mà Yến Hoài Dư lại chẳng hề có chút cảnh giác gì, nhưng nếu biết, thì có thể nói gì được, chỉ đành để mặc cô tự do thôi.

Bởi vì Yến Hoài Dư nhắm mắt, nên Từ Ý mới to gan hơn chút, sau khi xem xét Yến Hoài Dư một vòng, mới phát hiện tai anh đỏ ửng lên, thấy lạ bèn hỏi dò: “Trong xe rất nóng sao?”

“Nóng sao?” Hà Lâm đang lái xe lập tức chen vào, “Hay là tôi cho nhiệt độ thấp xuống chút nhé?”

Yến Hoài Dư chậm rãi mở mắt, đè tâm trạng đang loạn xì ngầu lại, lần này không né tránh ánh mắt Từ Ý, đối diện với cô, nhẹ nhàng nói: “Em còn lạnh không?”

Từ Ý không kịp đề phòng đối diện với Yến Hoài Dư, chợt ngưng một nhịp thở, cô vội tránh ánh mắt anh rồi trả lời: “Em vẫn ổn, không lạnh nữa rồi.”

“Nhiệt độ hôm nay xuống thấp như vậy, em còn mặc ít thế này nữa, cẩn thận cảm lạnh.” Yến Hoài Dư nói.

Từ Ý chợt có cảm giác như bị người lớn răn dạy, cô híp mắt nói: “Sẽ không ốm đâu anh.”

Lúc này xe đã tới biệt thự Lung Cảnh.

Sau khi Hà Lâm cho xe dừng, quay đầu nói: “Sếp ơi, anh đừng quên uống thuốc nhé.”

Yến Hoài Dư chợt khựng người lại, không ngờ lại để tên Hà Lâm này nói ra, sau cùng chỉ đành trừng mắt nhìn cậu một cái.

“Uống thuốc?” Từ Ý nghi hoặc hỏi lại.

Hà Lâm vô thức bước vào sợi dây tử vong, căng da đầu nói với Từ Ý: “Bà chủ mau khuyên ông chủ đi ạ, dạ dày không tốt rồi còn uống rượu, thế này không phải là tự hành hạ bản thân sao!”

“Dạ dày anh không tốt rồi còn đòi uống rượu?” Từ Ý ngờ vực nhìn anh.

Sau khi nói câu này ra, cô mới nhận ra bản thân mình cũng bất giác thêm chút giọng điệu răn dạy ở trong đó, bèn lập tức bổ sung thêm: “Như thế không tốt cho sức khỏe đâu.”

Yến Hoài Dư cong miệng cười nói: “Ừ, vậy sau này anh không uống nữa.”

Từ Ý không ngờ anh lại trả lời dứt khoát như thế, ngơ ngác một lúc, kiểu nói chuyện hỏi đáp 1:1 giữa hai vợ chồng thế này, khiến trái tim cô đập nhanh thêm vài nhịp không kiểm soát được.

Cô không dám dừng lại lâu để tránh bị lộ, thế là nhanh chóng trả lại thảm cho anh, nói câu cảm ơn xong bèn xuống xe.

Yến Hoài Dư thấy Từ Ý rời đi, nụ cười nơi khóe miệng nhạt dần, quét mắt nhìn Hà Lâm: “Cậu biết nói quá đấy.”

Hà Lâm: “…”

Hồi sáng mặc đồ mỏng lại cộng thêm việc bị thổi thêm gió lạnh, cuối cùng Từ Ý vẫn bị ốm.

Nửa đêm về sáng, cô cảm thấy cả người đều khó chịu, đầu óc cứ mơ mơ màng màng. Đừng nói tới việc đứng dậy uống thuốc, đầu cô lúc này cứ như một mớ bòng bong, loạn hết cả lên.

Vì bị sốt nên Từ Ý còn nằm mơ.

Yến Hoài Dư trong mơ giống hệt như trong cuốn tiểu thuyết “Thế thân của người vợ”, bọn họ kết hôn ngày đầu tiên đã thông báo người anh thích không phải cô, đó là một người khác. Trước đó cô tự ti, yêu thầm anh nhiều năm nên đã tình nguyện ở bên cạnh làm bạn với Yến Hoài Dư, thậm chí anh có đuổi cô cũng không rời đi.

Cô cảm nhận được sự đau khổ của Từ Ý trong mơ, song cũng chỉ hận không thể khiến Từ Ý trong mơ nhanh chóng tỉnh táo lại, một người đàn ông không yêu mình, cô ở bên cạnh anh ta làm gì.

“Anh ta không hề yêu cô, lúc nào cô mới tỉnh táo lại hả?”

“Không đâu, chúng tôi đã kết hôn rồi, tôi vẫn còn cơ hội khiến anh ấy yêu tôi.”

“Cô không thấy mình như thế rất đáng thương sao, chỉ vì một người đàn ông với thứ tình yêu phù phiếm, không đáng đâu.”

“Cô không phải tôi, sao cô biết có đáng hay không chứ?”

“Tôi sẽ không như cô, tình yêu là sự cân bằng giữa hai bên, không hề dựa vào sự hèn mọn, đợi chờ và đổi mới, trước khi yêu người khác phải yêu lấy bản thân mình trước.”

Lời này vừa nói xong, khuôn mặt của Từ Ý trong mơ dần mờ nhạt, thậm chỉ cả bối cảnh xung quanh cũng dần nhạt nhòa.

Từ Ý cau mày, sau đó giật mình tỉnh giấc.

Cũng chính lúc này, cảm giác cả người mềm oặt, đầu đau như búa bổ đã khiến cô hiểu ra, mình đang sốt.

Từ Ý nhẹ mở mắt nhìn ra cửa sổ, lọt chút ánh sáng từ bên ngoài vào qua rèm cửa, cô khó khăn cầm điện thoại nhìn giờ, mới 5h30.

Cô định xuống giường, nhưng chân chẳng còn chút sức lực nào.

Nghĩ chị Châu còn đang ngủ, Từ Ý đặt điện thoại xuống rồi xoa hai bên thái dương, cuối cùng lại mơ màng nhắm mắt ngủ.

Tuy là thứ 7, Yến Hoài Dư không cần tới công ty, nhưng anh vẫn dậy đúng giờ như mọi ngày.

Mà lúc này, chị Châu cũng vội vàng chạy tới, “Ông chủ, tôi có thể xin nghỉ buổi hôm nay không, chồng tôi đi làm ở công trường bị ngã gây tổn thương tới tay, tôi phải đi bệnh viện xem lão ấy thế nào.”

Không chút do dự, Yến Hoài Dư gật đầu nói: “Chị cứ đi đi, nếu đã bị thương rồi, thì phải được điều dưỡng thật tốt, tới lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại cho Hà Lâm, cậu ấy sẽ biết nên làm thế nào.”

Chị Châu vội nói cảm ơn, rồi nói: “Tôi vẫn chưa làm bữa sáng nữa, phu nhân cũng chưa ngủ dậy, bây giờ tôi sẽ tìm một người tạm thời qua đây. Ông chủ yên tâm, tôi chỉ xin nghỉ một ngày, sáng mai tôi sẽ quay lại.”

“Không cần đâu, chỉ là vấn đề ăn uống thôi mà, chúng tôi tự giải quyết được.” Yến Hoài Dư vừa cười vừa lắc đầu, “Chị mau đi bệnh viện đi, đừng để mất thời gian nữa.”

Chị Châu không nói gì thêm, trong lòng thầm nghĩ chỉ một ngày thôi nên chắc cũng không có vấn đề gì đâu.

Sau khi chị Châu đi, Yến Hoài Dư vẫn chạy một vòng quanh tiểu khu như trước, lúc quay về còn tập thể dục một lúc mới đi tắm, thay quần áo.

Nhưng khi anh quay lại phòng khách một lần nữa, nhìn đồng hồ đã qua chín giờ rồi, nhưng phòng của Từ Ý vẫn không có động tĩnh gì, chợt thấy hơi lo lo.

Qua một lúc, Yến Hoài Dư vẫn thấy không yên tâm, bèn gõ cửa phòng Từ Ý, nhưng dù có gõ thế nào, người trong phòng vẫn không nói năng gì.

“Từ Ý?”

“Ý Ý?”

Yến Hoài Dư càng lo lắng, vặn tay nắm cửa, không ngờ cửa phòng Từ Ý không hề khóa, anh bước nhanh vào.

Tới bên giường, chỉ thấy khuôn mặt Từ Ý ửng đỏ, cái trán không ngừng túa mồ hôi.

Yến Hoài Dư cau mày thật chặt, nghiêng người đưa tay thử nhiệt độ trán và mặt cô, nhiệt độ nóng bỏng khiến trái tim anh nhảy dựng lên, bèn mở chăn ra nói; “Anh đưa em đi bệnh viện.”

Bởi vì động tác của anh mà Từ Ý tỉnh giấc, cô sốt tới nỗi mơ màng, coi người trước mắt là chị Châu, nhẹ giọng nói: “Tôi không đi bệnh viện đâu, chị cho tôi ít thuốc đi, tôi uống xong ngủ một giấc là khỏi thôi.”

“Không được, anh phải đưa em đi bệnh viện.” Yến Hoài Dư vừa nói vừa ôm Từ Ý lên.

Nhưng Từ Ý lại vùng vẫy nói: “Tôi không đi đâu, huhuhu tôi không đi, tôi không muốn đi bệnh viện đâu…”

Thấy cô kháng cự như vậy, Yến Hoài Dư cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành dỗ dành nhẹ nhàng: “Được rồi được rồi, không đi nữa, anh đi lấy ít thuốc cho em uống.”

Sau khi lấy thuốc xong, Yến Hoài Dư dựng nửa người cô dậy, rồi cho cô uống thuốc.

Từ Ý cau mày uống hết thuốc, rồi nhắm mắt nằm thiếp đi.

Yến Hoài Dư để cốc nước sang một bên, cầm khăn lau mồ hôi ở cổ và mặt Từ Ý.

Đợi tới khi xong xuôi, thấy cô ngủ yên ổn rồi, anh mới ra ngoài rồi đóng cửa thật nhẹ.

Yến Hoài Dư vừa vào tới bếp, Hà Lâm gọi điện thoại qua báo cáo tình hình việc của chị Châu, tiện đó nói: “Ông chủ à, hôm nay không có chị Châu thì ông chủ và bà chủ phải làm sao đây? Hay là tôi cho người qua đó nhé?”

“Ý Ý ốm rồi, bây giờ tôi đang chăm sóc cô ấy.” Yến Hoài Dư nói.

Hà Lâm nghe thấy, vội nói: “Hai người đi bệnh viện chưa? Bây giờ tôi qua đón hai người!”

“Không cần đâu, cô ấy không thích đi bệnh viện, tôi vừa cho uống thuốc nên ngủ rồi.” Yến Hoài Dư bất lực nói, “Đúng rồi, cậu có biết loại cháo nào phù hợp với người ốm không?”

“Cái này, kiểu như cháo táo đỏ, cháo lúa mạch đều được, trên mạng có rất nhiều công thức.” Hà Lâm nói rồi vẫn không yên tâm, “Nhưng mà, ông chủ định đích thân xuống bếp nấu cho bà chủ à?”

Trong lúc Yến Hoài Dư và Hà Lâm gọi điện thoại thì anh đã xác nhận được nguyên liệu có trong bếp, táo đỏ, nhãn, gạo nếp đều có.

Anh nói với Hà Lâm: “Đương nhiên là tôi tự làm rồi.”

Hà Lâm cũng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ nói: “Vậy thì cố lên nhé sếp.”

“Nấu cháo thôi mà, có gì mà khó chứ.” Yến Hoài Dư cười rồi cúp máy.

Anh nhìn nguyên liệu cần có cho cháo táo đỏ, rồi làm theo từng bước trên mạng.

Rửa sạch táo đỏ và nhãn, cho lượng đường thích hợp.

Nấu cháo khá tốn thời gian, trong lúc đó Yến Hoài Dư còn đi nhìn xem cô thế nào rồi. Bởi vì uống thuốc, nên không còn sốt cao như hồi nãy nữa, cũng khiến anh bớt lo hơn.

Sau khi nấu xong cháo táo đỏ, Yến Hoài Dư múc ra bát cho cháo nguội, anh nếm thử một miếng, tuy không ngọt lắm, nhưng không khó ăn mấy.

Mang theo sự tự tin, Yến Hoài Dư đi đến phòng Từ Ý đút cháo cho cô.

Yến Hoài Dư để cô dựa lưng vào lòng mình, lúc này cô vẫn chưa hết cơn sốt, vẫn mơ mơ màng màng như lúc nãy, nhưng khi đưa thìa cháo đến miệng, cô vẫn ngoan ngoãn há miệng.

Chỉ là khi vừa đưa miếng cháo vào miệng, cô bèn cau mày, nuốt thìa cháo đó xuống, cô nói: “Chị Châu à, sao tài bếp núc của chị lại kém nhiều vậy, cháo này khó ăn quá.”

Yến Hoài Dư: “…”